Ta đang sống hay là ta đang mơ
Khi chuỗi ngày trôi qua bỗng êm hơn bao giờ hết
Khi mở mắt ra là thấy kề bên yêu thương vô bờ bến
Khi từng hơi thở đi qua đều chỉ sống cho hôm nay
Trên môi ta không còn nhuốm vị mặn cay
Lúc chiều tàn không thảy hồn mình về chân trời vô định
Không còn giày xéo tâm can trong màn đêm u mịch
Rồi gió lùa cũng không làm khóe mắt ta run run