Tôi của tuổi hai mươi (mấy).
Cùng Tâm lặn ngụp trong những tiệm sách cũ của thành phố, để bụi bặm và ẩm mốc bám đầy trên tay. Hoặc lang thang trong con hẻm lớn, đọc những bài thơ buồn, ngẩn ngơ ngắm phố từ một chung cư cũ, hay uống soda quất muối trong quán nhỏ ngay dưới chân cầu. Kể cho nhau những câu chuyện không lấy gì làm mới mẻ, về mất mát và hoang phí của tuổi trẻ. Không ai đong đếm hoặc đánh thuế những ngày uể oải, nên bọn tôi nhân một cuối tuần, đã thơ thẩn ngồi chờ nắng ăn tay.
Tóc đương xanh nhưng lòng đã bạc nhiều
Chân bé nhỏ đi trong sầu bão lớn
Những buổi chiều ngồi đợi nắng ăn tay
Người thơ dại biết đâu lòng tôi tức tưởi
Người xa cách như chưa hề gần gụi
Làm sao người hiểu được đớn đau tôi
Như bóng cây nép khuất một hiên nhà
Như sự thực không bao giờ thay đổi
tình muôn thuở nên suốt đời vẫn mới
môi đam mê nên vẫn nụ hôn đầu
bên đắng cay nhục nhã ở lòng người
ai mai phục dùm tôi một hồn đắm đuối
– Du Tử Lê –
ấy ở đâu thế?
Tớ ở Saigon.
Lang thang qua những cửa hàng sách cũ và đắm mình vào không khí bụi bụi, bàng bạc cũ ấy là mơ ước của em bây giờ đấy ạ, nhìn những tập sách, thơ phủ màu thời gian Lạc tìm được mà em ham quá, hâm mộ quá huhu.
“người về như bụi
vàng trang sách xưa
người về như mưa
soi tìm dấu cũ”
(Du Tử Lê)
Phần nào đó trong chị vẫn yêu những cuốn sách mới mẻ, sạch sẽ, thuộc về riêng mình. Nhưng một phần khác chị dành để thương quý thế giới sách cũ. Những trang giấy ố vàng, đem theo lời nhắn nhủ từ người chủ trước, buồn bã nằm chen nhau trên kệ phủ bụi. Có những lời tâm tình chị đọc nghe rất cảm động. Có dịp chị sẽ chụp lại cho em xem.
Dạ vâng ạ, có dịp chị chụp cho em xem với, em sẽ chờ ạ ❤