Ở mỗi giai đoạn trong cuộc sống, muốn biết bản thân hạnh phúc đến đâu, chỉ cần ngửi mùi hương trong lòng bàn tay.
Có khi tay thơm đầy mùi giấy mực, có khi tay quanh quẩn mùi gạo vừng, hoặc mùi chè xanh, mùi rượu mận. Thời điểm buồn bã nhất, bàn tay mình chỉ có mùi laptop, mùi điện thoại, mùi xập xình trong những quán bar. Còn những tháng ngày này, tay mình thơm những mùi-Hà-Nội-nhất.
Mỗi buổi sáng đều thơm mùi trà ấm. Trà cúc, trà gừng, trà nụ, trà ngâu… Mùi núi rừng đưa đến từ đâu, cứ lẩn khuất khi ngồi đóng từng túi trà Bạch Hạc. Bàn tay mình cũng thơm mùi xôi sớm, mùi mứt gừng, mùi gạo rang. Cùng thơm mùi lá cây, mùi mực đầy, mùi giấy mới. Cùng thơm mùi mưa xuân, mùi hoa cau, mùi ngọc lan trên phố. Cùng thơm một mùi người, ấm dịu mãi trong lòng.
Tôi từng có một người bạn qua thư. Vì khoảng cách địa lý, đêm của tôi là ngày của bạn. Tuy thời gian và không gian khác nhau, chúng tôi vẫn duy trì gửi thư đều đặn. Thông thường vào khoảng 4 giờ sáng, tôi sẽ nhận được email của bạn. Với tôi, đó là niềm hạnh phúc dịu dàng nhất trong ngày. Do đó, cơ thể cũng tự động điều chỉnh một nhịp điệu sinh học mới. Không cần đồng hồ báo thức, không cần mẹ lay gọi, mắt tôi điềm nhiên mở ra vào 4 giờ, đánh răng, rửa mặt và ngồi vào bàn mở máy tính. Thật lạ lùng là tôi không bao giờ thấy thiếu ngủ hay uể oải vì phải dậy sớm. Chỉ thấy dễ chịu vì làn gió nhè nhẹ buổi sớm và tiếng chim râm ran ngoài hè.
Sau khi đọc xong tờ thư ban mai ấy, tôi sẽ lên sân thượng tưới những cây xanh. Khu vườn nhà tôi có thể làm phiền lòng bất cứ nhà thiết kế nào, vì mức độ lộn xộn của nó. Nhưng lại là báu vật vô giá với tôi, vì mức độ mướt xanh của nó. Tôi có thể tìm thấy bất cứ thứ gì mình cần ở đây. Từ đu đủ, thiên lý, bí bầu đến hoa mai, hoa sữa, hoa giấy. Từ cỏ lạc bé xíu hiền lành tới xương rồng gai góc xù xì. Từ nguyệt quế muốt trắng lừng thơm tới ti-gôn phớt hồng im lặng. Cả những giò lan khó tính treo mình dưới bóng râm. Nhiều cây tới vậy, nên khi tôi hứng nước để tưới cho cả khu vườn, thì ông giời cũng kịp chuyển sang gam màu tươi tắn. Chỉ vài chục phút trước, bầu trời còn ngập trong xanh đen u ảm, vậy mà những sợi cam hồng đã len lỏi tự lúc nào. Rồi khoảng không cứ ấm dần lên cho tới khi toả rạng trên đầu. Tôi kéo chiếc ghế nhựa con màu đỏ ra ngồi giữa sân, ngửa mặt ngắm nhìn cảnh tượng diệu kỳ hiện hữu ấy, thấy lòng vui lây.
Đâu có gì lạ, những sớm mai ấy, những mẩu thư con. Có khi chỉ là mấy sợi nắng trên vai, có khi chỉ là vài câu thăm hỏi nhật thường. Thế mà cái sự vui khởi đầu ấy không bao giờ cũ đi. Chúng cứ ở đó, viết lên tuổi trẻ của tôi những ngày tươi đẹp.
Nụ vối là thức uống gần gụi thân mật nhất tôi từng có trong đời. Không nhớ nổi tôi đã gặp nụ vối từ bao giờ, đã gắn kết với nhau như thế nào. Nhưng mỗi sáng thức dậy tôi đã quen với sự hiện hữu của nụ vối quanh mình. Thức uống tôi có thể lựa chọn cho bất cứ thời điểm nào trong ngày, trong mùa, trong năm. Thức uống mà, nếu như tôi sử dụng đều đặn, tôi sẽ ăn ngon hơn và ngủ say hơn. Nụ vối không đem đến cho tôi những cơn say ngất ngây hay nhung nhớ vô tận.
Tôi có thể uống, hoặc không uống, không có nhiều biến chuyển trong đời. Nhưng nụ vối luôn xuất hiện ở vị trí dễ thấy nhất trong nhà. Luôn gần kề, luôn ở đó.
Cảm giác mà nụ vối đem lại là thứ cảm giác của gia đình. Nơi mà dẫu có bay nhảy bao xa, người ta cũng sẽ tìm về khi mệt mỏi. Bình dị và đầy đủ.
Tối, có thói quen châm một siêu nước nhỏ, để pha trà. Mỗi bận học bài đều đặt một cốc trà bên cạnh. Nhất là mấy ngày mưa lành lạnh, chạm tay vào cốc trà mà thấy ấm lòng.
Lúc nhỏ đã rất thích uống trà. Chắc tại lây ông. Sớm nào dậy, ông cũng lấy một dúm trà Thái Nguyên bỏ vào ấm sứ. Bà thức giấc là đã có sẵn trà để uống. Lên ông bà lần nào cũng mê cái thú nhấp một ngụm trà xanh buổi sáng, hay lúc ăn xong.
Mà nghĩ cũng lạ. Cùng là lấy dúm trà cho vào ấm, mà ông pha mới ngon thật ngon làm sao. Các cậu pha không sao bằng được. Pha để chừng dăm phút, rót chút ra tráng chén. Rồi nước đầu chỉ rót lưng chén. Nâng chén trà như thể nâng một đóa sen thơm, dịu dàng, cẩn trọng. Mùa đông Hà Nội ôm cái chén trong tay, để mùi trà lan tỏa ấm bàn tay, ấm cánh mũi, ấm cả lòng.