uống trà, cùng nhau.

DSCF1246.jpg

con đã ngủ và đêm đã thức
sương đã rơi, nhài đã lên bông
bầy kiến kéo thành đàn đi tránh bão
anh có dùng trà với em không?

bếp đã thắp, nước đun đã sẵn
ấm trà khơi, chén đã mở lòng
hũ trà ủ đã thời nhuần thắm
anh có thuận lòng với lá chăng?

lá trà sống chuỗi ngày tung tăng
trước khi hiến mạch tươi vào lửa ấm
trước khi siết buồn vui vào trầm lắng
đợi nhân gian thức giấc mộng dài

anh đừng nghĩ quá nhiều đến ngày mai
khi khôn dại là điều không đoán biết
uống với nhau một tuần trà, kẻo tiếc
gió mùa thu mới đó đã qua rồi

em đã thức một ấm trà thảnh thơi
hương đã thấm một lời ta chẳng nói
chén nước lắng những điều chưa kịp hỏi
ai biết đời ta đã lỡ những gì

cánh lá mềm như một khúc thiên di
nốt hương chớm thoát đầu môi rồi lắng
vị hoa trái óng mềm nơi cuối họng
làn khói thơm quyến luyến đến tận cùng

anh hãy nhấp một chén trà ung dung
tay chạm lại ngày xưa – thời bỡ ngỡ
ta đã thức những ấm trà thật dở
tới những vị thanh – sâu đến bất ngờ

ta đã băng những quãng đời mộng mơ
hái trà búp sóng xanh tràn trên lá
thức trọn đêm cùng mùi sao-xuyến lạ
ngỡ như người mình đổi máu tanin

mình đã uống trọn vẹn những ngày xanh
khi trà thức là một niềm an ủi
ấm trà đóng lại bao điều buồn tủi
gửi vào tay nhau từng chén vô ưu

ta rủ nhau hò hẹn với luyến lưu
mỗi khoảnh khắc đều nhất kỳ nhất hội
nếu hôm nay ta lỡ lòng bước vội
biết ngày mai có được thức cùng trà

nên đêm nay trời đã cất lời ca
con đã ngủ, quỳnh đã toan hé nụ
nước đã sôi, và lòng nhau đã rủ
anh có dùng trà với em không?

Nhược Lạc

khi chúng ta mệt rồi

DSCF1115.jpg

khi chúng ta mệt rồi
và muốn ngồi ăn cơm
ai sẽ sắp giùm ta đôi đũa
ai sẽ thắp giùm ta bếp lửa
để hâm lại nồi canh

khi chúng ta mệt rồi
ai sẽ giữ lại giùm anh
những câu nói không cần thưa thốt nữa
những hư ảo không cần toan kiếm nữa
và khép chân cho ta mượn
gối đầu

hôm nay,
anh chạy xe qua cầu
mưa tạt mắt
kính mờ không thấy được

anh nhớ em như một làn nước
khẽ khàng rơi dưới bóng hiên mờ

muốn nghe em đọc lại câu thơ
lời đã cũ, em viết nhiều năm trước
khi cả hai còn trẻ,
và tương lai là điều không biết được
thế mà,
em vẫn tin ở anh

chúng mình đi qua những mảng đời xanh
và thêm rất nhiều tháng ngày cỏ úa
có hôm bát cơm lùa canh thành vữa
hoặc chia nhau một tuần trà qua đêm

em ơi,
thế giới thật đảo điên
và muộn phiền là điều tiên đoán trước
giá mà anh có thứ gì hứng được
tất thảy mưa man trong suốt cuộc đời

nhưng anh chẳng có gì
kể cả sự thảnh thơi
khi anh nói em theo anh,
em sẽ chẳng có gì,
là anh nói thật

nếu hôm nay ta đếm đong được mất
bao giờ mùa bão mới qua?

thôi chúng mình mua về một bó hoa
và chôm chôm mười lăm ngàn một ký
nấu nồi canh sẽ ninh nhừ một tí
để em ăn đỡ cảm lạnh qua mùa

hai đứa trồng thêm một cây cà chua
chậu rau húng, rồi một giàn rau bí
em bảo rằng thích ăn hoa thiên lý
ừ, nhưng chỗ đâu mình sẽ phơi đồ?

em của anh ơi,
em bé hiền khô
bàn tay gầy vẽ đường gân mỏng mảnh
bàn tay khép cửa khuya lùa gió lạnh
bàn tay bồng con, múc nước tưới hoa
bàn tay gảy trầm buồn những khúc ca
bàn tay mở khơi ấm trà ban sớm
bàn tay lau vệt nước vừa rơm rớm
rồi dụi vào sau áo anh

bên ngoài kia,
thế giới vẫn đua tranh
nhưng anh nhận, anh là người mỏi mệt
trận chiến này không muốn phải đi hết
chỉ muốn quay về sắp đũa cho nhau
về giũ lại dăm chiếc áo phai nhàu
và cùng uống một tuần trà chậm rãi

khi chúng ta mỏi mệt, và sợ hãi
ta vẫn ở đây,
để sợ hãi cùng nhau.

Nhược Lạc

bạn đường

YK6W0575.jpg

như bài hát từng vang lên trong máy
anh gửi nghe từ những thủa ban đầu
như lời nhắc của anh chàng năm ấy
chúng ta là gì – ngoài những bụi sao bay

bờ vai anh kề cận buổi hôm nay
dù trước đây không phải lời hứa hẹn
ý nghĩa cuộc đời vẫn không sao biết hết
chỉ sao trời ôm ấp lấy tay nhau

anh lại đưa em đến ga tàu
đi một chuyến không biết bờ bến cuối
đôi chân của mình bảo nhau – chưa mỏi
nên còn mơ háo hức gió đồng xa

đôi khi em nhắc chuyện ngày qua
khi anh dắt em ra tận miền biên hải
cùng nhau leo bao núi đồi triền bãi
và chia nhau quả táo dưới hiên trời

chúng ta uống cạn nước trong một hơi
rồi say ngủ giữa tiếng mưa rầm rộ
chui lên chuyến xe đêm còn hai chỗ
và chia nhau mỗi đứa một tai nghe

mắt em xanh như lá mùa hè
đóa môi thắm rực màu gấc chín
đôi khi anh muốn em cười thật ít
để trời xanh không vuột khỏi tay mình

người bạn đường đôi lúc lặng thinh
và đôi lúc hát vui cười nghiêng ngả
dù dịu dàng hay dăm lần cãi vã
vẫn dụi đầu trên ngực áo ngủ say

chúng ta đã nói rất nhiều – về duyên may
như bữa cơm mỗi ngày cùng nhau nấu
như mảnh vườn có hoa thơm trái đậu
như trà thơm trong ngát vị xuân ngời

tháng tư sang, mây trắng lại cất lời
thương nhắc mãi vụ trà xuân năm ngoái
anh muốn rủ em băng núi rừng xanh ngái
ghé về thăm gốc cổ thụ hôm xưa

bạn đường ơi, em đã thức dậy chưa?
mơ gì đấy những giấc đời chẳng thật
bên ngoài kia phố phường đang tất bật
anh rủ em đi trốn chuyện-con-người

ta lại nằm giữa núi đồi thảnh thơi
để nghe gió hát reo vào ga mới
những con tàu mình đi không bến đợi
nhưng em còn cơm nắm ở trong tay
nhưng em còn hơi ấm của anh đây
còn chén trà thơm nóng bên này
còn bài hát nao nức lời tuổi trẻ
còn suối trong, còn lá rừng xao khẽ
còn bao điều đang ngóng đợi em, em.

bạn đường ơi, em hãy thức mà xem
giấc đời ấy đang hát lời thành thật.

Nhược Lạc

thư [02]

YK6W6542.jpg

em ơi,
tìm ở nơi đâu
một góc thuyền sầu
dăm vành trăng mẻ

em là con chim bé
ai chở em về đây
ống tay áo anh gầy
đâu đủ trời trú ngụ

anh ngồi trông – em ngủ
bao giờ em bước lên
boong?

một hôm đất tròn
lắc mình dữ dội
em ngã dúi dụi
em chui vào đời anh

con chim sẻ mong manh
em tìm ở nơi đâu
em tìm đến bao lâu
em tìm muôn kiếp sau

chẳng được hạnh phúc đâu

nhưng gió đêm hẵng thổi
đám mây thời vẫn trôi
con tàu em thẳng tới
mảnh đất nào xa xôi

em ơi, em
đi thôi!

cái chặng tàu xui rủi
cái mạn thuyền cát bụi
đã ủi đời sóng chao

anh làm mưa, làm bão
anh làm thuyền, làm đêm
anh làm sóng biển rền
anh làm bờ hải đảo

em sẽ say, sẽ nản
em sẽ ướt, sẽ đau
em sẽ rũ lại màu
áo thơ em thường khoác

đi, em, ngày tan tác
những ngư dân bỏ hoang
ra khơi họ chẳng màng
quẻ sinh hay mệnh tử

anh chẳng còn luận cứ
hoặc ý nghĩa phát sinh
anh chỉ lòng đinh ninh
rằng em – là – em sống

đời không là huê mộng
em đừng nản chim bay
em đừng thoảng qua đây
đi cùng anh – trời rộng

cánh chim đầy ước vọng,
em có thuận lòng không?

Nhược Lạc

thư [01]

yk6w6497

em ơi,
tàu vừa qua ga
thượng lý –
phú thái –
hải dương –
cẩm giàng

em ơi,
chim chóc bay ngang
ngang kính
ngang đàn
ngang tàng
ngang trái

em ơi,
giấy còn một sải
bút còn một li
lòng còn sân si
không kỳ thu phí

mắt anh ti hí
gác lại màn đêm
hay khép muộn phiền
anh đi hết
cơn thức dài hoang sợ
hay mặc yên
cho đêm mộng làm thân

ai dại bảo em
cho mắt anh gần
cho tay anh ấm
cho thầm thì môi

ai dại bảo em
vui hát mấy lời
tim reo mấy thời
chân bước mấy non

đêm qua anh thức
trăng treo sáng rực
giấy anh phủ mực
anh viết:

“cho em”

anh chẳng có gì
ngoài tuổi trẻ nhá nhem
đôi khi tự ngồi – xem – như truyền hình ấn độ
cái phim chi mà dài vô độ
vô tổ chức
vô ý thức
vô hạn mức

vô thực – vô tâm

anh nghe giọng nói âm thầm
vang lên từ điện thoại
từ môi ai
hay hôm nào xa ngái

thư anh còn lại
mỗi, dấu chấm than!

nếu em nhận lấy, muộn màng
thì em gửi lại

nếu tay em ái ngại,
thì em gấp lại
thì em giấu mãi

một tờ thư.

Nhược Lạc

đám cưới

dscf0760

 

hình như nhà bên có đám cưới
cưới ai chứ chẳng phải cưới tôi

tôi làm chi có bạn mời, cau mới, áo lụa
tôi làm chi có rượu vụ, bánh oản, guốc son
tôi làm gì có mâm tròn, khoanh nếp – dày – chưng – tẻ
tôi làm gì có pháo bay tung toé
rồi nép sau lưng mẹ khóc thầm

tôi nghe từ mấy hôm nay
người ta đi thuê sạp, dựng bàn
người ta đi nhóm lửa, vun than
người ta cắm đôi bình hoa rực rỡ
người ta mua cá tôm ngoài chợ
người ta cúng ông bà tổ tiên
đôi khi nghe tiếng than phiền
dăm bảy chục ngồi thế nào cho đủ

tôi nghe đám trẻ con rỉ rủ
sắp có bánh kẹo ăn rồi
sắp được bốc vội nắm xôi
rồi chạy mấy vòng đồ-cứu

tôi nghe tiếng chim líu ríu
rau tươi mọc gọn ven sào
vườn nhà dỡ xuống cây cao
và ong quên đường bay lại

tôi nghe như có tiếng ai
luận bàn chuyện ngày ăn hỏi
xin dâu, đón rước, nhà hàng, tiệc mặn
tôi nghe có tiếng lưỡi tằng tặc
làm sao đi đường khỏi tắc,
làm sao đến hỏi đúng giờ

tôi nghe có tiếng thờ ơ
một tiếng vang lên rất nhẹ
rồi theo gió bay thổi khẽ
thờ ơ với nỗi thờ ơ

tôi nghe có tiếng như mơ
người ta vuốt lược chải chuốt
tỉa mày, dặm phấn, tô son, vẽ mắt
ngoài kia gió mùa hiu hắt
không thổi bay vạt áo xiêm

tôi nghe có tiếng quẹt diêm
mùi nhang thốt nhiên đầy chặp
tôi nghe tiếng người lắp bắp
“kính thưa quan họ hai bên…”
cô dâu chú rể thảo hiền
không biết ai mừng, ai tủi
ai thảnh thơi, ai lúi húi
tôi đang bị chải mascara
tôi không biết được là
đám tiệc đang có gì cả

chắc là nhà bên có đám
đám ai chứ, lạy giời, chẳng phải đám tôi.

Nhược Lạc

em ăn cơm,

tumblr_inline_o18gxgt4rg1qhlh68_1280

một ngày ba bữa
chén cơm vừa nửa
lọ muối vừa rang

em ăn hàng
mà không ăn được
lời nói em buồn bực
anh tặc lưỡi, bắc nồi

em chỉ có
một cái bụng thôi
mà phiền nhiễu,
mà đầy, rộng.
em múc bát canh lõng bõng
ngúng nguẩy
em chỉ. cơm.

không ai bằng. anh hơn.
không ai cần. em chịu.
không ai đòi. em níu.

em thèm khói bay
nhớ mùi ấm bếp
nhớ xoong cơm nếp
nhớ sải chiếu hoa

“em đi bao hết can qua
trở về với chốn gọi là nhà em”

nhìn xem ba núi bốn bề
mấy sông mấy ruộng mấy đê thì vừa
giang hồ chỉ khóc bếp trưa
nải tay chỉ rũ lúc vừa xới cơm

em cần gì nữa. hơn. hơn
cần anh về lại,
biết ơn cơm nhà

còn đây một mớ tóc xòa
chờ tay người vén, lại xoa đầu cười
còn tô cơm lứt thảnh thơi
so nhai rất kỹ để vời an nhiên.

Nhược Lạc