con đã ngủ và đêm đã thức
sương đã rơi, nhài đã lên bông
bầy kiến kéo thành đàn đi tránh bão
anh có dùng trà với em không?
bếp đã thắp, nước đun đã sẵn
ấm trà khơi, chén đã mở lòng
hũ trà ủ đã thời nhuần thắm
anh có thuận lòng với lá chăng?
lá trà sống chuỗi ngày tung tăng
trước khi hiến mạch tươi vào lửa ấm
trước khi siết buồn vui vào trầm lắng
đợi nhân gian thức giấc mộng dài
anh đừng nghĩ quá nhiều đến ngày mai
khi khôn dại là điều không đoán biết
uống với nhau một tuần trà, kẻo tiếc
gió mùa thu mới đó đã qua rồi
em đã thức một ấm trà thảnh thơi
hương đã thấm một lời ta chẳng nói
chén nước lắng những điều chưa kịp hỏi
ai biết đời ta đã lỡ những gì
cánh lá mềm như một khúc thiên di
nốt hương chớm thoát đầu môi rồi lắng
vị hoa trái óng mềm nơi cuối họng
làn khói thơm quyến luyến đến tận cùng
anh hãy nhấp một chén trà ung dung
tay chạm lại ngày xưa – thời bỡ ngỡ
ta đã thức những ấm trà thật dở
tới những vị thanh – sâu đến bất ngờ
ta đã băng những quãng đời mộng mơ
hái trà búp sóng xanh tràn trên lá
thức trọn đêm cùng mùi sao-xuyến lạ
ngỡ như người mình đổi máu tanin
mình đã uống trọn vẹn những ngày xanh
khi trà thức là một niềm an ủi
ấm trà đóng lại bao điều buồn tủi
gửi vào tay nhau từng chén vô ưu
ta rủ nhau hò hẹn với luyến lưu
mỗi khoảnh khắc đều nhất kỳ nhất hội
nếu hôm nay ta lỡ lòng bước vội
biết ngày mai có được thức cùng trà
nên đêm nay trời đã cất lời ca
con đã ngủ, quỳnh đã toan hé nụ
nước đã sôi, và lòng nhau đã rủ
anh có dùng trà với em không?
Nhược Lạc