Bộ quà-thơ đặc biệt phiên bản giới hạn “Cơm nhà nói chung là êm” gồm có:
02 tập thơ “Cơm nhà nói chung là êm” kèm chữ ký và lời nhắn từ tác giả Nhược Lạc
01 bưu thiếp “Cơm nhà nói chung là êm”
01 thiệp cảm ơn
02 đôi đũa gỗ sao thủ công từ Trại Cá
02 gác đũa gỗ sao thủ công từ Trại Cá
01 chiếc khăn êm từ Trại Cá
01 hộp quà gói giấy đỏ phong vị Tết, ruy-băng đỏ và hoa khô
Trong không khí của những ngày Tết Ta đang gần kề, mong rằng bộ quà-thơ sẽ như một hơi cơm nhà, một cơn gió êm giúp mỗi người quay về với những điều êm ái nhất.
Bộ quà có hai tập thơ xinh, bạn có thể đọc một cuốn, gửi tặng người thương một cuốn. Bộ quà có hai đôi đũa sao thủ công, để mỗi bữa dùng của bạn luôn có đôi. Bộ quà có hai gác đũa, bởi vì ai cũng cần phút ngơi nghỉ. Bộ quà có chiếc khăn êm, bởi vì ai cũng mong được dịu xoa. Và bộ quà có chút phong vị Tết từ giấy gói và ruy băng rực rỡ – để chúng ta gửi tặng nhau những điều lành, êm, đẹp cho một năm mới đang sát kề.
Hiện tại, do đã hết bộ quà-thơ nên form đăng ký đã được đóng lại.
Mọi chuyện thật lạ kỳ, cái ngày mà mình bỗng nhiên có ý nghĩ rằng: tôi muốn làm một tập thơ.
Mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Mình không muốn tập thơ của mình đơn thuần là một sự góp nhặt theo năm tháng, mà thực sự có ý tưởng chủ đạo và xuyên suốt. Một hành trình mà khi bắt đầu bước lên, ta sẽ muốn đi tiếp, đi tiếp, để xem điều gì sẽ xuất hiện.
Và một người bạn đã xuất hiện. Bạn cho mình một cái nhìn xuyên suốt và rõ ràng về chuyện nên làm một tập thơ có ý, tứ như thế nào. Rồi từ đó, một người bạn khác lại xuất hiện, bạn bắt tay vào vẽ những hình ảnh nhỏ nhắn và cảm động cho tập thơ của mình. Rồi nhà xuất bản, rồi biên tập viên, rồi người bạn lâu năm, rồi quán nhỏ giữa lòng thành phố, rồi người chị thân quý, rồi mùi hương và tiếng hát tỏa ra trong lòng.
Những căn duyên nối nhau. Người bận rộn giúp mình hoàn thành tập thơ, người góp ý từ điều nhỏ nhặt, người giúp in cả bản thảo ra, người giúp đọc soát từng lỗi chính tả, từng lối dùng từ. Người hỏi quanh tìm địa điểm, người kết nối mình đến những nghệ sĩ khác. Người nhắn tin nói rằng mong tập thơ của em từng ngày, từng ngày.
Cái lúc bắt đầu ý niệm ban sơ ấy, mình không bao giờ hình dung được chặng đường tiếp theo sẽ như thế nào. Mình thậm chí hơi sợ. Đến bây giờ, vẫn còn hơi sợ. Sợ làm không đủ tốt, sợ phụ lại quá nhiều sự giúp đỡ của những người mà họ không có bất kỳ lý do gì để phải giúp mình – nhưng vẫn giúp. Nhưng điều khiến mình hài lòng nhất ở bản thân, là mình đã không dừng lại. Mình đã luôn sẵn lòng cất lên tiếng nói để tự tìm cơ hội cho bản thân. Mình đã hỏi khi không biết, đã lắng nghe sự góp ý, đã sẵn sàng thay đổi hoặc giữ nguyên. Đã đi đủ nhiều để đến một đâu đó, gặp một điều gì đó.
Cứ mỗi ngày qua, như hôm nay, và ngày mai, mình lại thêm những phần xúc động nhỏ, vì những góp sức từ “vũ trụ” mà mình đang được nhận.
Vậy nên nếu bạn đang có một khởi niệm, mình mong bạn giữ gìn. Cứ gói vải gọn gàng lại rồi ôm trong tay, và tiếp tục đi. Có lẽ không phải ý niệm nào ban đầu rồi cũng có thể trở thành hiện thực, nhưng chặng đường bạn đi cùng ý niệm đó luôn mang lại cho bạn nhiều điều hơn bạn tưởng. Rất nhiều. Ngay cả những vấp váp khi đi qua rồi cũng là một món quà quý.
Mình vẫn là “một người đang đi”, cũng mong bạn cùng đi.
em tháo mũ, cởi giày rồi em thay áo mới cho bụi đường kia vợi mời em ngồi đây chơi
để tôi mời em xơi: một tan-mềm bánh mới một chén trà nhẹ hơi một tấm lòng thảnh thơi một lời không cần nói một toan không vội hỏi một nguyện không cầu giỏi một đôi chân trần mỏi
em ngồi đây, em ơi
ngoài kia mưa rơi rơi em đừng hoài đứng đợi ngày mai, khi nắng tới em lại là em thôi
bài hát hôm qua em viết hợp âm thứ tự trầm buồn em luôn luôn luôn luôn cuốn mình quanh si giáng
giấc mơ nào dở dang cũng làm ta day dứt lạ thường giữa bụi mưa xuân sương chóp mũi lạnh đỏ hồng hy vọng
bài ca lóng ngóng đầu tháng Tư cô gái đi đôi giày màu đỏ con chim xoè cánh rất nhỏ bay giữa hồ Tây mênh mang
bài ca tháng Tám lang thang bài ca tháng Mười buồn bã nốt nhạc Mười Một nghiêng đổ cả tờ thư Mười Hai, em đã quên rồi
chuyện tình yêu như trò chơi và lời hát là cuộn băng ký ức thi thoảng màn đêm, mặt trăng gọi thức dải băng quay, ta quên mất là mặt trước hay sau
bài hát em mưa mau bài hát mùa hè bỏ lại mùa thu ngây dại, nấp sau chùm hoa sữa ngông cuồng ai đem giấu mặt trời mùa đông hoa mùi trắng gieo con mắt sau vườn chẳng khóc
mấy ai hiểu từng chấm đen khó nhọc tự treo mình trên dải nhạc băng băng.
mình có duyên được góp chữ trên tạp chí J.O.Y issue 4 : Chuyến du hành thời gian. thật là vui vì được trở thành một phần trên chuyến tàu về với những kỷ niệm xưa cũ.
cuốn tạp chí này ẩn giấu rất nhiều thú vị nho nhỏ, như một tấm vé lên tàu bay mang tên mình, một vài hình ảnh quen mà lạ, vài câu chuyện về (những) người mà ta mến yêu, chẳng hạn: nhạc sĩ Đỗ Bảo. tất thảy diễn ra trong gam màu đồng vàng ấm cúng, một giai điệu (nếu có) rất chậm, trầm và êm.
và mình có một phần trong đó.
nếu bạn quan tâm, mời bạn tìm đọc J.O.Y issue 4 và tìm Nhược Lạc trong đó nhé!