Sau khi hoàn tất kỳ thi đại học, Đoản dốc sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, đặt một tấm vé, bay về phương Nam. Không để làm gì cả. Có lẽ là một dạng nổi loạn của tuổi trẻ. Để chống lại những năm tháng toàn tâm toàn ý nghe lời bố mẹ. Thi đại học là nguyện vọng cuối cùng cậu làm theo mong muốn của gia đình, Đoản quyết định. Vậy nên, biểu hiện chống đối đầu tiên của cậu là trốn nhà đi tới một nơi xa. Xa nhất trong tưởng tượng của Đoản chính là Sài Gòn.
Nhìn lại tấm vé một lần, Đoản đưa mắt tìm kiếm ghế ngồi. Chỗ của cậu gần cuối máy bay. Cậu lần lượt bỏ balo xuống, đặt gọn vào khoang hành lý. Sau đó thả mình xuống ghế ngồi, ngắm nhìn bầu trời đen kịt qua ô cửa.
– Cậu có biết điều tuyệt vời nhất của bay đêm là gì không?
Tiếng nói vang lên từ bên cạnh.
Đoản quay sang, nhìn thấy một phụ nữ đang nhìn cậu mỉm cười. Chị ta có gương mặt sắc sảo, nhưng trầm buồn. Tóc ngắn, lông mày rậm. Không trang điểm, ngoại trừ một lớp son mỏng. Trên người chị ta mặc chiếc váy màu be nhã nhặn, cardigan khoác ngoài màu rêu xanh.
– Em không biết. – Đoản nói.
– Cậu có thể ngắm sao đấy. Cậu sẽ có cảm giác chúng ở ngay chung quanh cậu, lấp lánh như những ánh đèn led gắn lên cây thông giáng sinh.
– Thật sao ạ? – Đoản hơi ngạc nhiên.
Chị cười lớn, nói, cậu chưa từng thử sao. Đoản bảo, chưa từng, đây là lần đầu tiên em đi máy bay.