thông reo bên đồi

ngồi bên suối nước, thấy trong
chiều trên thung lũng nhớ vòng mắt đêm
sao khuya rụng xuống bên thềm
em đong nhớ lại một thiên mộng vàng

từng lời xưa cũ đi hoang
trái tim cất đặt thiên đàng về sau
cái hồi rịn nhớ môi nhau
bàn tay kể chuyện muộn màu hơi tay

chuyện hôm nay
lời hôm nay
có gì ngoài những tháng ngày đã trôi

chuyện riêng em
chuyện riêng tôi
có gì ngoài gió thôi bay, lá dừng

một mai hoa nở trên lưng
sóng trời núi thở, rùng mình gió mây

trên đồi thông đứng xanh cây
cất reo một nỗi nhớ ngày phố qua.

Nhược Lạc

Advertisement

dù trời nước mắt

se sẽ chứ
nỗi buồn đáp cánh
và dịu lành
là đóa hoa vui

ngàn cơn sóng khi nổi khi vùi
ta chao đảo giữa đời nhộn nhịp
ta đi tìm một nơi an tĩnh
e nực cười sao sáng lúc bình minh

chỉ đóa hoa còn mãi lung linh
sau một đêm sương trời ướt đẫm

ta vẫn đi,
dù đường hơi vấp
dù chân sưng, và mắt cá còn đau
dù trái tim xơ xước cũ nhàu

dù không khóc
dù trời nước mắt.

Nhược Lạc

im lặng đi trong mưa

im lặng đi trong mưa
không trách trời quá vội
cơn giông về nóng hổi
sầm sập sầm sập sầm

chỉ muốn gặp bầy mưa lâm râm
nhỏ tí tách từng giọt đàn lên đất
chỉ muốn làm một cây cỏ thật
mềm, xanh, tươi, mướt, nhỏ và vui

im lặng cúi đầu,
ngày vùi mình trong rơm rạ
ba sáu tiếng mở ra, chắc là thơm sực
nỗi thơm rưng rức đủi đen

im lặng nhá nhem,
buổi chiều bỏ ngỏ
vầng trăng xéo xọ
bập bênh bập bập bênh

im lặng chênh vênh,
trái tim ta không biết nghĩ
bàn chân ta thì muốn nghỉ

quán trọ kế còn năm cây

im lặng đi trong mây
toàn âm tiếng đã trôi vào quá khứ.

Nhược Lạc

tôi đi vệt dài trên phố vắng

tôi đi vệt dài trên phố vắng

nắng đã đi qua, qua tôi từ lâu
gió đã vui sâu, những sầu qua đủ
con đường quy củ, lao xao lá rụng đầy

tôi đã đi qua mây, mây ở lại bồng bềnh mơ nhớ
nước chảy trên mái hiên tuổi thơ
ly nước đá đổ mồ hôi
hồi ấy, ngón tay còn in lại

tôi đi qua đồi thông mộng sải
se sắt nói gì mà sóng mắt lung lay
rượu ngon vừa kịp rời tay
đã thành tàn ức muộn ngày bỏ đi

đi qua một tách thiên di
một ly trà thở, một thì thầm mưa

tôi đi qua một đoạn chờ
chuyến xe cuối chạy,
mới vừa năm giây.

chỉ còn mình,
một tôi đây.

Nhược Lạc

đêm Hà Nội không bao giờ rụng lại

đã từng có thời, mùa đông rụng xuống
lạnh mướt bàn tay em
cái lạnh luồn sâu vào túi áo anh, ống tay, viền áo gió
cái lạnh thắp lửa cánh mũi nhỏ
ru ri chuyện của tách trà

đã từng có thời, phố thở những mùa hoa
đoạn đường anh đi, từ quen thành lạ
cái ngõ hút sâu,
anh nhớ từng ô gạch vỡ trên tường

đã từng có thời,
đêm Hà Nội vẽ những vết thương
rồi dịu mát xoa bằng lời yêu khác
đã có thời,
mỗi khung cửa – một khuôn nhạc
mỗi lá xanh – một nốt họa mi

đã từng có thời, trái tim sống mộng thiên di
nhưng đêm ấy không bao giờ sống lại
mãi mãi phố bình minh đông vậy

chỉ riêng đêm hôm ấy, 

giọt sương đơn


đêm Hà Nội không bao giờ rụng lại.

Nhược Lạc

chuyển

mỗi lần chuyển nhà – một lần nhìn ta
ngộn đồ đạc định nghĩa trời ký ức
ta đứng giữa một thăm sâu mép vực
biết bắt đầu từ đâu?

mỗi lần đóng gói – một lần xếp tim nhàu
một lần Hà Nội chuyển mùa quá vội
mưa xuân giữa gió đông diệu vợi
phơ phất nắng hè giữa vệt thu thay

mỗi lần rời đi – một nguyện cầu may
đoạn đường tới mong hiền hòa những cỏ
mong nắng se, mưa nhẹ, trời ngoan gió
mong bàn tay còn nắm một bàn tay

mỗi lần một phiến cỏ may
mỗi lần một mùi hoa sữa
mỗi lần một ô cửa nữa
mùi sơn mới lại từ đầu

mỗi lần ta chuyển đi đâu

tim đập nhịp sẽ sàng sống mới.

Nhược Lạc

anh lách tách lửa đêm chừa lại

núi ru ri ngủ, núi không mơ
cây đứng vậy, cây đứng chẳng chờ
đêm xuống sương rơi, hơi chậm vậy
chỉ một mình em dưới chân mây

chỉ một mình em, lúa thơ ngây
hoa li ti trắng nụ mật đầy
tuyết trà phai trắng ngày đông dậy
lách tách lửa đêm, anh ở đây

thơm gỗ pơ-mu, thơm mục củi
lục bục xanh trà, đêm nhớ ra
em là hơi thở anh chờ đợi
một giọt sương – quà nơi phố xa

em là cây dốc xanh chờ rụng
anh là khuôn kiếp giữa mông lung
em là sao ấm đêm trảy hội
anh chờ lách tách một hơi đông

em cứ yên lặng – ngồi, như thế
đêm sẽ chừa anh một giấc mê
em sẽ chừa anh ngàn chuyện kể

một ngàn thơ,
lệ,
một ngàn thu.

Nhược Lạc

tựa hôm nay, ngày mật hái thu

như chiu chắt từ ngàn ước lệ
khi mây còn sũng nước dây phơi
tâm trí em hẵng ở một nơi
lưng lưng sóng giữa đại ngàn vô tận

như rừng ẩm rễ len đất bật
đóa cúc hoa không hẹn ngày bung
như đông tàn không hẹn hết mông lung
mà bừng nở khôn cùng, bình minh tới

như trăm vạn ước ao diệu vợi
bầy én hôm qua giật mình cánh bay

khung cửa sổ thảng thốt heo may
tờ thư cũ bỗng đến lời hiển lộ

như một ngày xé tan nỗi khổ
tựa hôm nay, ngày mật hái thu
bàn tay anh nảy điệu hát ru
khe khẽ chạm vào da em mát chảy

như thể hẹn từ muôn kiếp vậy
sóng bập vào tung bọt xóa đời nhau.

Nhược Lạc

thi đua rơi

đã có thời tôi nhìn những hạt mưa
đua tranh không hồi kết

hết mưa vừa lại nắng
những hạt nắng tranh nhau
lấp lánh trên lá nâu
hay rụng xuống bể nước mùa hạ

những bông cơm cháy thật lạ
thi nhau rụng xuống lề đường
vầng mây ẩm ương
thi nhau che đậy bầu trời xấu hổ

trái tim tôi che nỗi khổ
sợ thua trên đường an vui

đã có thời những phút ngủ trôi
thi đua giờ kết thúc
khi tiếng chuông báo thức
reo lên kết thúc tranh tài

đoạn đường mười cây số dài
thi xem ai tới trước
chiếc máy quẹt vân tay đếm được
bao người thắng cuộc hôm nay

đã có thời, tôi ăn may
đã có lúc, tôi tưởng mình sáng dạ
nhưng cuộc đời thương quá
luôn luôn gõ kẻng chiều hôm

trên tường, huân chương hắt nắng
bắt đầu đua cuộc rỉ hoen
giọt nước trên má lem nhem
bắt đầu đếm từng vụn vỡ, mộng mơ, thờ ơ, lỡ ngỡ..

đã có thời tôi nghĩ từng nhịp thở
tự túc đếm mình trong mỗi khắc ung dung.

Nhược Lạc