
Tầm này năm ngoái, chúng tôi đang ngồi với kiến trúc sư, bàn bạc về một chiếc quán trà mà chúng tôi mong ước từ lâu. Không phải lần đầu làm quán, nhưng là lần đầu dốc lòng muốn đầu tư nghiêm túc và lâu dài với một chiếc quán, đến thế.
Tôi đăng trên trang mạng cá nhân, kèm tấm hình và dòng trạng thái: “từ hai bàn tay trắng, chúng tôi đã làm nên một đống nợ”. Trong tấm hình chụp phim nhòe nhoẹt đó, tôi cười tít mắt, không hề biết sợ, chỉ thấy háo hức chờ đón điều sắp đến.
Lo âu là câu chuyện của sau đó, với bản thiết kế được sửa đi sửa lại, chỉnh sửa ngay trong lúc thi công, năn nỉ chủ nhà, năn nỉ chủ thầu, đàm phán với thợ. Chọn gỗ, chọn gạch, chọn sơn. Làm hỏng, làm lại. Những sự cố ngoài ý muốn. Cái cây đầu tiên trồng lên. Những ấm trà đặt dần lên kệ. Tiệc trà đầu tiên.
Thoắt cái, đã một năm. Chúng tôi vẫn chưa dừng lại. Quán vẫn sống, ổn. Và chúng tôi lại bắt tay vào làm một cái mới.
Cái mới là cái gì, xin từ từ sẽ tiết lộ.
Tôi vẫn để tóc ngắn như tấm hình năm ngoái, nhưng đã uốn phồng lên một chút. Khi cười vẫn không nhìn thấy mắt ở đâu. Vẫn chưa biết sợ. Tin vào hai bàn tay trắng. Tin vào (những) người đang đi cùng mình.
Vẫn là, một người đang đi.