
đường về thì xa
mặt đường thì ướt
trái tim trơn trượt
ngã dúi buổi chiều
cột đèn liêu xiêu
con đường ba ngã
hàng hiên ngả rạ
xót lời trái non
ước nguyện còn son
tay còn ngấn nhớ
mộng thời xưa rỡ
ràng ràng giá như
cội bàn, tờ thư
mực nghiên nhem nhuốc
có thời ngọn đuốc
sáng bừng bài thơ
xuyên suốt cơn mơ
hai hàng biển lớn
thiên đàng bao lơn
dốc mình xuống phố
lòng hồ như sông
sóng cắn muôn trùng
nằm soi bóng cũ
niệm lời sinh ca
Nhược Lạc