
Nếu đợi đến khi giàu, thì muộn mất.
Hôm qua bạn gửi cho tấm hình, càng nhìn càng thấy đẹp. Đây là nơi làm việc của tôi hàng ngày. Cũng tại chỗ này, tôi ngồi phỏng vấn ứng viên. Tại chỗ này, tôi gặp đối tác, họp với cả team. Tại chỗ này, tôi ngồi cặm cụi làm việc với chiếc laptop, có khi ngẩng đầu lên, trời đã xế chiều.
Đây là một nơi chốn rất đẹp. Có nhiều cây cao lớn trong vườn, hoa nở bốn mùa, chim hót quanh năm. Khi bạn ngồi trên băng ghế gỗ, hoa mai trắng rụng đầy trên tóc, trên váy trên sổ tay, trên laptop… Hoa rụng như lời nhắc: ngắm nhìn tôi.
Vào những ngày bận mải, tôi hay nghĩ bao giờ mình giàu có thêm chút nữa, tôi sẽ cho mình cái quyền thảnh thơi, quyền ít làm việc hơn, quyền nằm dài cả ngày, quyền đi chơi cùng gia đình vô lo vô ưu… Có điều, đợi đến lúc đó, e rằng không đợi được.
Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ giàu được đến mức không phải lo nghĩ gì. Nhưng cũng không nghèo tới độ phải quá khốn đốn vì miếng ăn. Tôi nằm ở khoảng giữa, khoảng của những người vẫn cặm cụi đi làm văn phòng, rồi cuối tuần lại cặm cụi làm thêm việc khác.
Song thi thoảng, không làm thêm gì nữa cũng không sao. Thi thoảng, giữa cái bận điên cuồng, giữa cả trăm chiếc mail cần xử lý, ta cứ ngồi thừ ra một chút, cũng không sao. Dưới một bóng cây nhàn tản, nắng đổ theo đúng chiều, và mưa phơ phất đôi khi.
Có những ngày tôi quyết định buông việc đấy để đi dạo trong công viên. Cứ đi mãi, hết vòng này đến vòng khác. Hay uống một tuần trà lâu năm, hết nước này tới nước khác, mười lăm nước vẫn còn vị đậm đà. Hay là ngủ say, ngủ rất say và không cần đặt báo thức. Hay là ăn hai bát cơm đầy, chan canh ăn cơm, uống nước rau cải ép, ăn trái lê vào mùa.
Hay là cứ ngẩng lên và ngắm hết một vẻ đẹp trong mười lăm phút. Mười lăm phút rất quan trọng, mà nếu đợi đến khi giàu, thì muộn mất.