hình dung về thành công,

Đêm qua, chúng tôi ở lại tiệm, ngồi đóng những gói trà cuối cùng, để kịp giao đơn hàng sỉ đợt đầu đến khách. Năm nào cũng thế, cứ đến vụ Trung Thu và Tết Ta, là chúng tôi được dịp bận bịu hơn một chút. Cái bận bịu mang theo niềm vui và sự may mắn.

Năm nay chúng tôi không dám tính toán gì quá nhiều. Theo dòng chảy kinh tế hiện tại, không cần phải là một người quá am hiểu, tôi nghĩ ai cũng có thể cảm nhận được những sự thay đổi của thị trường, cái khó khăn ùa đến ngồi ngay kế bên cửa nhà mình. Nó không còn thấp thoáng xa xăm như hồi năm ngoái, mà hiện ra rõ nét.

Tôi đi làm văn phòng từ sáng đến tối, thứ Hai đến thứ Sáu. Cuối tuần tranh thủ đưa bọn trẻ con đi chơi được một lát rồi lại quay về làm việc. Một tháng, chúng tôi tổ chức ít nhất bốn buổi tiệc trà, một đêm thi-ca, chưa kể các sự kiện khác, những công việc khác. Chúng tôi cũng đang chuẩn bị cho một cái mới, mà nếu kịp tiến độ thì sẽ trình làng vào tháng Chín này.

Vợ chồng tôi ngồi đóng từng túi trà một, và nhớ lại những gói trà đầu tiên hai đứa đã cặm cụi làm với nhau. Từ hồi chỉ có hai vợ chồng, trong một căn phòng nhỏ, cho đến bây giờ đã có cái chỗ rộng hơn, và có thêm các em ở quán giúp đỡ. Thỉnh thoảng chúng tôi dừng lại, xoay trái xoay phải cho đỡ mỏi, và hỏi nhau không biết mình cứ làm những điều này đến bao giờ nhỉ?

Chắc là sẽ làm mãi đấy, tôi bảo. Em nghĩ đây là điều em luôn muốn làm, và khi được làm, thì em thấy hạnh phúc. Nghĩa là làm việc một cách chăm chỉ, và vẫn luôn có việc để làm.

Chúng tôi nghe với nhau một chiếc podcast của anh Ngô Văn Hùng trong lúc đóng trà. Thật là một con người lao động đúng nghĩa. Sự chân thật của đôi tay chăm chỉ tỏa ra trong giọng nói, qua những câu chia sẻ rất bình thường. Ấy thế mà tôi thật là cảm động.

Anh nói rằng ngày nào anh cũng thức dậy sớm, và chuẩn bị sẵn sàng, dù không có khách gọi. Vì anh biết rằng, cơ hội sẽ luôn đến vào một lúc nào đó. Khi có người này người kia bận, đến trễ, hoặc có việc phát sinh, và ngay lập tức khách hàng cần một người thay thế – anh sẽ trám vào phần đó.

Anh cũng nói rằng đừng bao giờ kén chọn theo kiểu chỉ làm cho người này hạng A, còn hạng B C D không làm. Vì người chưa có tiếng tăm gì hôm nay có thể trở thành một ngôi sao hạng A vào ngày mai. Vì người khách hôm nay, có thể trở thành người giới thiệu khách đến với mình vào lần sau.

Và không có cách nào khác cả. Không có người nào làm biếng mà thành công. Không có con đường đi tắt. Những điều ấy, có thể không phải công thức cố định và duy nhất, nhưng chắc chắn rằng nó thật đúng với tôi.

Không có cách nào khác cả. Khi muốn có 1000 gói trà, tôi đã bắt đầu với từng gói một. Khi muốn trở thành một người viết, tôi đã bắt đầu với từng câu chữ một, từng bài viết một. Từ những bài miễn phí, đến những bài được trả rất rẻ, cho đến những mức giá sau này khiến tôi cũng thật bất ngờ. Không có công việc nào sẵn sàng, không có vị trí nào nghiễm nhiên là của mình và mãi luôn là của mình. Không có điều suôn sẻ và thoải mái và dễ chịu trong công việc. Công việc là, công việc thôi.

Chỉ có từng bước một là thật. Luôn sẵn sàng chớp lấy từng cơ hội một, dù giây phút đó, ta vẫn chưa biết là cơ hội có xuất hiện thật hay không. Nhưng luôn sẵn sàng cho điều đó. Và khi nó xuất hiện, dù chỉ nhỏ nhất, ta sẽ luôn làm bằng toàn bộ sức lực có thể, để mang lại kết quả tốt nhất. Cái tốt nhất nhỏ nhoi đó, có thể trở nên không tưởng vào ngày sau.

Cái hình dung của tôi về sự thành công, chỉ có thể là như vậy.

Nhược Lạc

Leave a comment