
Sau buổi tea talk: bàn về sáng tạo đợt rồi, tôi tính ngồi viết recap lại cho mọi người, nhưng rồi lụt việc quá, mãi không dành ra được 30′ để viết. Mà không viết gì thì bứt rứt, nên quyết định bốc một ý nhỏ ra nói trước.
Chuyện là, hôm ấy có một bạn có hỏi rằng: “Em đưa ra ý tưởng nhưng sếp reject, thay vào đó, lại đưa một thứ người ta làm sẵn, bắt tụi em làm theo y như vậy. Em cảm thấy không phục. Em muốn hỏi là việc đánh giá khả năng sáng tạo phải dựa vào đâu?”
Thì, người chị Phan An đã lôi case này ra, hỏi hỏi kỹ lưỡng để phân tích tình huống. Trong đó, chị An nói rằng: “Em có thử, nói với sếp rằng, xin cho em thêm 1 option nữa không? Vì hồi đó, chị đã làm như vậy. Chị đồng ý với kết luận của sếp, nhưng xin được dành thời gian làm thêm 1 option của riêng mình.
Làm như vậy không phải để chứng minh là sếp sai mình đúng hay gì đâu. Mà là để đi tận cùng với điều mình tin là đúng, và sau đó không còn nghi ngờ gì về chính mình nữa.”
Để làm được điều đó, nói khó thì không quá khó, nhưng không dễ với một người trẻ mới vào nghề. Tôi trẻ rồi tôi biết.
Lúc đấy mình bận hoang mang và hoài nghi nhiều thứ, đau khổ và trách móc nhiều, yếu ớt cả về kỹ năng và tinh thần. Thế nhưng, lúc đấy, nếu may mắn gặp được một lời động viên, chỉ dạy đúng lúc, thì mình hoàn toàn có thể níu lấy làm điểm tựa, và vươn lên như một nhánh cây non.
Hồi trước, có lần tôi đã bật khóc vì hoảng sợ trước sự non yếu của chính mình, vì tất cả những gì mình viết ra đều vô dụng. Nhưng một người anh tôi đã bảo, cứ đi tiếp đi, vì những thứ này ai cũng phải trải qua. Và sếp tôi thì gọi tôi là “bespoke storyteller” sau một bài viết ngon ăn đầu tiên của tôi, để động viên tôi đi tiếp. Một người chị senior copywriter thì nói rằng, em phải quyết liệt hơn, để bảo vệ chữ của em, trước bất kỳ ai. Em hoàn toàn có thể sai, nhưng việc sẵn sàng tranh luận để tạo ra cái-tốt-nhất, sẽ giúp em giữ mình ở lại.
Nếu gặp được người-đi-trước ủng hộ, thì tốt quá. Còn nếu không, ta vẫn phải tự ủng hộ mình, và tranh đấu cho phần sáng-tạo bên trong mình.
Một ý tưởng hoàn toàn có thể chưa phù hợp và phải dừng lại ở thời điểm đó. Nhưng người đi tiếp sẽ là bạn. Và bạn cần một nền móng đủ tự tin vững vàng, để nhánh cây có thể đâm chồi lên. Và để mười mấy, hai chục năm sau, bạn có thể quay lại, chia sẻ với các em nhỏ mới vào nghề.
Như, khi tôi nói mỗi diễn giả hãy tặng các bạn ở đây một từ. Chị An đã tặng chữ “lì” và chị Kiki tặng chữ “hồn nhiên”.
Chúc mọi người hồn nhiên một cách lì lợm, cho dù bạn có đang làm quảng cáo hay không.
How about lì lợm một cách hồn nhiên?
cứ tự nhiên bạn êi