
năm sắp qua, thấy lòng như đá tạc
gió mùa đông tất tả bám trên giày
nhìn lại thấy bao điều ta lỡ vậy?
những nụ cười, những ánh mắt, bàn tay
ngày nối ngày, như dây leo quấn chặt
giữa bộn bề quên cả ruộng cất mơ
phố cũ đó, ai ngồi chờ giấc hẹn?
tờ lịch bay cuốn vội mất đôi bờ
nhưng ngước mắt, một vì sao vẫn sáng
bàn tay lem lấm láp bụi hành trình
vẫn hy vọng như hạt mầm bé nhỏ
ủ len mình bật dậy giữa bình minh
năm mới đến như chiếc hồng bao mới
sưởi ấm lòng qua những tháng đông sâu
ta bước tiếp, dẫu sầu, ta bước tiếp
những thời xuân rất đẹp còn chờ nhau.
Nhược Lạc