
mọi thứ đều còn dang dở
căn nhà vừa dọn tới
đồ đạc chưa đầy
ban công chỉ hai chậu cây
vừa chớm ra một mùa hoa mới
hai con mèo già lững thững
đi tìm chỗ nằm quen thuộc
buổi chiều chủ nhật
hai đứa trẻ nằm lăn dài trên sofa
bố mẹ nhấp từng ngụm trà
ấm thơm khói củi
núi rừng Hà Giang
tôi mơ màng,
nhìn ánh hoàng hôn lặn xuống
đỏ ối, như một lời báo trước
chúng ta chỉ là những cánh chim nhạn
vụng về bay cho hết buổi chiều
mọi thứ đều còn dang dở
bài thơ này,
ly nước kia,
cánh cửa hé mở
và tôi –
thấy mình đủ đầy
trong chính sự dang dở này.
Nhược Lạc