
thành phố có những giao lộ mới
mãi mãi tôi là tôi ngác ngơ
lẩn quẩn trong khu nhà đã cũ
cửa sổ mở bung, là giấc mơ
sớm biết đi xa thì dễ lạc
sớm biết mùa đông trời tối so
sớm biết trái tim mình thì nhỏ
nỡ nào lại ôm nguyện ước to
thế rồi người đến, người lén đến
trong một chiều sang, rộn tiếng mây
không nói, không rằng, không gõ cửa
thế mà lòng tôi trổ cơn mơ
mùa xuân không nói đã cập bờ
cung đường không nói đã khác xưa
khúc nhạc không dưng mà gán ghép
tôi với người thành một lời thơ
dầu rằng đông phả muôn phương
mùa xuân có những cung đường, muốn đi
Nhược Lạc