
Sự hoa lệ đó không dành cho mình.. Hồi lâu mình đã biết điều này.
Thực ra được ăn diện xinh đẹp, nước hoa thơm và bờ môi chín mọng nó làm người ta tự tin lên nhiều khi xuống phố. Nhưng cũng nghĩa là người ta tự ti nhiều khi xuống phố.
Mình thích phụ nữ đẹp lắm, thích khí chất của đàn bà chín muồi. Nhưng ở đó có sự ngưỡng vọng, có điều gì không với đến được. Nó không khiến mình mỉm cười.
Mà mình mỉm cười khi được mặc đồ bộ tuềnh toàng thôi nhưng thoải mái ngồi xổm giữa um tùm cây lá. Cặm cụi mở bao đất, xới đất, trồng những cái cây nho nhỏ. Lau dọn lại tủ sách bụi bặm, kéo tung tất cả rèm cửa, đem mớ chăn nệm ra phơi. Đun một nồi nước sâm lớn, bên trên úp cái bát ăn cơm, đặt ngay chân cầu thang, mỗi lần khát nước lại chạy xuống làm một bát.
Cũng thế, xúng xính váy áo bước vào quán cafe đắt tiền ngồi chuyện trò với anh thì vui. Nhưng vui hơn nếu hai đứa ở nhà, anh sửa quạt, em lau bếp. Em nấu nướng, anh rửa xe. Ăn bữa cơm giản dị, cười nói không cần ý tứ. Ăn xong có kẻ rửa bát, có đứa hãm trà.
Cũng thế, làm một cô gái được nhiều người nhắc đến thì cái tâm tự hào dễ thỏa mãn lắm. Thấy vui, thấy mình đặc biệt. Nhưng sẽ vui hơn nếu biết mình là một cô gái vô danh, ra đường không ai biết, về nhà chả ai hay. Không ai khoác lên mình tấm áo nào, sự kỳ vọng nào, thần tượng hay căm ghét nào.
Ăn cơm cũng thấy ngon hơn, cắt móng chân cũng thấy vui hơn.
Nhược Lạc