
ơn giời những tiếng nước tôi
sáng trong từ thủa mẹ ngồi ru con
à ơi là tiếng nước non
ví dầu đưa chuyện của hòn vọng phu
bướm vàng đậu nhánh mù u
đò ngang xa vắng để thiên thu chờ
ca dao ủ bóng đêm mơ
quai thao nghiêng nón để hờ câu duyên
hội quê nô nức thuyền quyên
người đi tìm bạn đong nghiêng mắt cười
đồng dao rộn xóm vang trời
nu na nu nống chị ơi thu về
giận nhau xúc xỉa tiếng thề
bực đau ban sớm lại huề ban trưa
xóm giềng chia ngụm nước dừa
chia tô cơm thảo, canh dưa, cá dằm
người đi xa tận bao năm
vẫn thương nhớ một người chăm tát đồng
tiếng Việt như có, như không
dịu êm nhẫn nại mủi lòng người thương
chưa rành chữ viết đã tường (*)
lắng tai nghe rõ tiếng du dương mình
nước non một dải đinh ninh
tiếng ta là của riêng mình nước ta
ai làm cho tiếng sinh ra
ai mang tiếng Việt đi xa muôn trùng
ở nơi góc bể não nùng
dừng chân nhớ lại hát cùng câu ca
con cò bay lả bay la
bay từ cửa phủ bay ra cánh đồng
tiếng Việt ai giữ ai trông
ai cần trong sáng, ai mong đẹp giàu
tiếng tôi chẳng thiết gì đâu
tiếng tôi là phép nhiệm màu tự sinh.
(*) Ý thơ Lưu Quang Vũ.