
Tách cà phê đã cạn
mặt bàn sần lạnh khô
anh khát chi mơ hồ
sau những vô ngôn ấy
Con đường đâu dễ thấy
ẩn sau lớp mù sương
chỉ dẫn là mùi hương
từ ổ bánh mì nướng
Anh là gã trai bướng
không chịu an ổn đời
không chịu sống-một-hơi
như người ta đã chọn
Thân phần anh bé mọn
nhưng phải kiếp đa đoan
thương mầu mắt lụi tàn
và đôi quang gánh nát
Đêm anh thường nghe hát
bằng dăm tiếng rao khuya
nhung nhớ anh sẻ chia
cho người em vé số
Em nghĩ thế là khổ
đời người được mấy hơi
sống dưới một vòm trời
làm sao ôm trọn hết
Em thương thân anh mệt
gục đầu bên sách thơ
nếu có chi mong chờ
ấy là anh hạnh phúc
Nhưng em biết rằng lúc
tim anh sống đủ đầy
chính là phút này đây
khi anh làm thi sĩ
Anh cứ viết xuống đi
những lý luân đã chọn
những phản đề chuốt nhọn
tự cây bút chì mòn
(vì máu đỏ, tim son.)
Nhược Lạc