
tôi không đến cũng chẳng đi
tôi là ngọn gió từ vô vi mà
trời cao biển rộng chẳng qua
vốn từ tâm ấy sinh ra muôn trùng
tôi và người cũng thành chung
hoa thơm gặp gió khéo cùng tỏa hương
dầu mai phiêu bạt muôn phương
cũng là đưa lối dẫn đường tới nhau
trên đời nào có khổ đau
nếu tôi không vẽ mắt màu bi ai
trăm năm ấy cũng chẳng dài
bao nhiêu giấc mộng trần ai cho vừa.
Nhược Lạc