
thôi em đừng nói
những điều không hiểu
những môi không yêu
những chiều không tím
thôi em đừng giấu
những tim không lối
những gối không nhàu
những màu không an
những mùa màng nhếch nhác
tôi nằm góc phố hở hang
tàng cây đã đổ hoang tàn bão giông
tôi ngang qua giữa đám đông
những người đi vội chẳng trông thấy người
mắt tôi là một khoảng trời
tim tôi là một quãng đời đau thương
thôi xin,
khép lại vấn vương
khép trời huyễn tưởng
khép thời tương tư
thôi em đừng nói,
đừng ừ
đừng tan, đừng chảy
đừng dày, đừng đau
thôi em
đừng khoác yếm màu
đừng so guốc mộc
đừng quàng túi gai
thôi em
đừng ướm lụa dài
đừng ngang sông Vải
đừng mài tim tôi
đàng kia là nẻo vãn hồi
thôi xin giữ lại một mồi khói thơm.
Nhược Lạc