sống gọn lại và thôi lăn tăn nữa
những người ta trảy hội hết đêm rồi
cơn đau khóc cấu mình như đống lửa
không còn ai nhớ nổi đã say gì
ta bước ra từ đấy, thế rồi đi
lòng đổ nát như tàn dư chinh chiến
thôi đã hết tuổi ngày đòi dâng hiến
dứt lòng son thao thiết được yêu cuồng
rốt cuộc ta cũng biết sẽ phải buông
những gì tay đã một lần nắm lấy
như cánh bướm sáng hôm qua xinh vậy
buổi sớm nay đã chẳng thấy tăm hơi
thân thể ta như mảnh đất rã rời
và tâm trí không trổ hoa được nữa
thôi ta xin ngồi xuống đây và thở
những sầu lo đem gửi đến khôn cùng
ở thẳm sâu của nơi chốn bão bùng
vẫn ẩn giấu một trời xanh đằm thắm
gồng gánh ấy ngày xưa vai trĩu nặng
giờ nhẹ tênh khi đặt xuống bên thềm
ta trở về yên ắng lại cùng đêm
và đợi nắng lên cùng mình thu vén.
Nhược Lạc