hình như nhà bên có đám cưới
cưới ai chứ chẳng phải cưới tôi
tôi làm chi có bạn mời, cau mới, áo lụa
tôi làm chi có rượu vụ, bánh oản, guốc son
tôi làm gì có mâm tròn, khoanh nếp – dày – chưng – tẻ
tôi làm gì có pháo bay tung toé
rồi nép sau lưng mẹ khóc thầm
tôi nghe từ mấy hôm nay
người ta đi thuê sạp, dựng bàn
người ta đi nhóm lửa, vun than
người ta cắm đôi bình hoa rực rỡ
người ta mua cá tôm ngoài chợ
người ta cúng ông bà tổ tiên
đôi khi nghe tiếng than phiền
dăm bảy chục ngồi thế nào cho đủ
tôi nghe đám trẻ con rỉ rủ
sắp có bánh kẹo ăn rồi
sắp được bốc vội nắm xôi
rồi chạy mấy vòng đồ-cứu
tôi nghe tiếng chim líu ríu
rau tươi mọc gọn ven sào
vườn nhà dỡ xuống cây cao
và ong quên đường bay lại
tôi nghe như có tiếng ai
luận bàn chuyện ngày ăn hỏi
xin dâu, đón rước, nhà hàng, tiệc mặn
tôi nghe có tiếng lưỡi tằng tặc
làm sao đi đường khỏi tắc,
làm sao đến hỏi đúng giờ
tôi nghe có tiếng thờ ơ
một tiếng vang lên rất nhẹ
rồi theo gió bay thổi khẽ
thờ ơ với nỗi thờ ơ
tôi nghe có tiếng như mơ
người ta vuốt lược chải chuốt
tỉa mày, dặm phấn, tô son, vẽ mắt
ngoài kia gió mùa hiu hắt
không thổi bay vạt áo xiêm
tôi nghe có tiếng quẹt diêm
mùi nhang thốt nhiên đầy chặp
tôi nghe tiếng người lắp bắp
“kính thưa quan họ hai bên…”
cô dâu chú rể thảo hiền
không biết ai mừng, ai tủi
ai thảnh thơi, ai lúi húi
tôi đang bị chải mascara
tôi không biết được là
đám tiệc đang có gì cả
chắc là nhà bên có đám
đám ai chứ, lạy giời, chẳng phải đám tôi.
Nhược Lạc