thân yêu của mùa
gió của đồng xanh
nắng của mong manh
ước lành nguyên thủy
chân bước qua bao mùa cám dỗ
trái tim rung bao nhịp sầu bi
tai thao thiết nỗi thầm thì
cho đến phút gieo lòng thành hạt
hạt xinh bé chẳng từ lòng đất
từ không trung vun đắp lại thành
từ một giây phút mong manh
con người quên làm điều ác
ta cấy gieo vào mình tiếng hát
để đồng mai lúa lại trổ bông
để con sóng ánh ven sông
cho người lái đò ngơi mệt
đi qua những ngày giông kết
lại thêm gió bão cùng mưa
lo toan bao nỗi cũng thừa
thôi đành trông vào tin cậy
cậy tim mình son sắt vậy
cậy chân cứng đá mềm thôi
cậy con những giấc bồi hồi
ru lòng à ơi nhớ mẹ
thân yêu gió mùa thổi khẽ
phất phơ vừa đủ tóc bay
mình còn tay nắm bàn tay
còn hun bếp ấm
lửa này miên man.
Nhược Lạc