anh biết đấy,
em không làm thơ nữa
vì đôi tay đang mải bế với bồng
và mùa thu có ở đấy nữa không?
em nào biết
mấy bức tường vẫn trắng
góc phố ngoài kia ruộm nắng
đôi chân lẫm chẫm tập đi
anh đã mua những gì?
hôm nay chợ có rau thì là
ngon lắm!
nồi cơm vừa cắm
khói bếp bay như một bộ phim
lâu rồi,
em không còn nhớ
cơm nấu ngày hai bữa
áo quần chưa kịp phơi
con lại khóc,
anh ơi..
nếu quay lại được những ngày thảnh thơi
thì ta có quay về
không
ấy nhỉ?
bức thư viết ở thì quá khứ
em đã lạc ở đâu mất rồi?
quán cafe khi trước ta hay ngồi
có lẽ đã sang vài đời chủ
nhưng đêm nay
khi phố phường đã ngủ
em nghe lại một đoạn thu âm xưa
trong đấy có một chàng trai
vừa sợ đêm nay em mất ngủ
cuộc đời là
bao tháng năm cho đủ?
người con trai khi xưa viết thư
bây giờ không còn viết nữa
em không làm thơ,
lâu rồi không viết nữa
nhưng lọ hoa vẫn nở yên bên cửa
một lọ hoa anh cắm cho em
một lát bánh kem
một ly nước ép
cải xoăn, táo đỏ, và lê
góc bàn anh vừa kê
để em ngồi khỏi gió
và một tin nhắn nhỏ
‘em uống xong nước ép chưa?’
cuộc đời này
chẳng có bao là vừa
nhưng đang viết
nốt
những
vần
thơ
mới.
Nhược Lạc | 10032020