
Hôm qua, lần đầu tiên mình được đóng vai trò diễn giả trong một workshop online. Buổi chia sẻ về thơ, thơ xoa dịu.
Trong lớp có nhiều anh chị lớn tuổi hơn, nên ban đầu mình thấy cũng hơi ngại. Sợ một người trẻ mà ăn nói không khéo thì dễ thành “múa rìu qua mắt thợ”. Song may quá, buổi chia sẻ đúng nghĩa chỉ là một buổi chia sẻ.
Mình kể những câu chuyện, đọc những bài thơ, nói những điều mà mình biết. Còn các anh chị, các bạn đều lắng nghe rất chăm chú. Họ thả reaction: một trái tim, ra dấu vỗ tay, hay nụ cười…để mình biết họ đang ủng hộ mình. Họ gửi tin nhắn, muốn mình đọc lại một lần nữa, phiên bản đầy đủ của bài thơ – dù mình, chỉ sợ đọc thơ nhiều quá mọi người sẽ ngán.
Lớp hôm qua còn có một chị là giáo viên dạy Ngữ Văn. Chị nói với mình rằng: hôm nào có dịp, nhờ em tới chia sẻ cùng học trò của chị. Các bạn trẻ bây giờ không thích đọc thơ nữa, nhưng nếu em nói, hẳn các bạn sẽ thích.
Mình cũng khá xúc động khi tới giờ mọi người vẫn còn tỏ ra niềm yêu mến với thơ nói chung, hay văn chương nghệ thuật nói riêng. Lần đầu tiên làm đêm thi-ca, lần thứ hai làm đêm thi-ca, lần này làm workshop về thơ….thú thật, lần nào mình cũng sợ. Sợ mọi người….buồn ngủ, sợ mọi người thấy sến.
Song lần nào mọi người cũng mang lại cho mình một đáp án khác, một phản ứng khác. Vậy nên, có nhiều nỗi sợ chỉ là nỗi sợ thôi. Khi bạn bước qua, và thực sự làm nó, bạn mới có thể biết câu trả lời thật.
Với mình, thơ – hay nghệ thuật nói chung – bản chất của nó là xoa dịu rồi. Điều mình làm chỉ là tạo ra một cái cớ, một không gian thích hợp, mời mọi người vào chơi.
Nếu hàng ngày bỗng dưng ta đọc một bài thơ, hay hát một đoạn nhạc trước ai đó, có thể, lắm khi, ta sẽ thấy rằng….sến quá. Nhưng nếu ta ở trong một không gian chung, nơi mọi người đều hướng mình về thơ, cảm xúc sẽ khác hoàn toàn.
Đọc một bài thơ, nghe câu chuyện phía sau nó, cảm nhận nhịp điệu phát ra trên môi, cảm nhận thanh âm vang bên tai…. Những cảm xúc dễ chịu đó, một cách tự nhiên, giúp mình được xoa dịu.
Sáng qua, mình có nói với mọi người một ý, rằng: chúng ta đang ngồi ở đây đều là những người may mắn. Cái may mắn của việc còn một mái nhà để ở, có wifi để dùng, có đồ ăn thức uống đầy đủ chưa thiếu thốn, và còn được ngồi đây để nói chuyện với nhau.
Mình trân trọng sự may mắn đó. Và mình cố gắng để ổn, để không tạo thêm sự tiêu cực, thêm lắng lo vào bầu không khí chung. Mình tin rằng khi một cá nhân ổn, họ có thể vơi bớt gánh nặng cho xã hội. Từ đó, họ có thể đóng góp cách này hay cách kia, cho cộng đồng.
Theo mình được biết thì đến giờ, chuỗi workshop này của MAI:tri đã thu về được hơn 55 triệu đồng, dành trọn vẹn để ủng hộ cho các quỹ vì Sài Gòn.
Một niềm vui có thể nhỏ, nhưng giá trị, và khiến mình ấm lòng trong những ngày này.
Xin chúc các bạn luôn ổn, nhiều sức khỏe và bình an, và từ lòng ổn thỏa đó, ta sẽ biết cách làm điều gì để giúp đỡ xung quanh.
Nhược Lạc
Buổi hôm qua hay lắm chị Lạc ơi. Đúng là giá mà được học văn và thơ theo cách đó.
Cám ơn em ^^ Chị nghe thấy được an ủi lắm! ❤