
đời chán quá
tôi bốc hơi
lên bầu trời
người ta từ chối, tôi rơi
lộp độp tôi gõ cửa nhà
không ai ra mở
đã từng có một bé thơ
ngày xưa tắm mát
bây giờ? bỏ đi.
tôi ào xuống lá xanh rì
tàng cây đang ngủ
bỏ đi? ôi đừng.
chỉ một lấp lánh rưng rưng
lòng tôi mãn nguyện
xin dừng cuộc rơi.
Nhược Lạc