
Buổi sáng đưa con đi học xong, hai vợ chồng đi làm. Lúc ngồi sau xe máy, nghe chồng bảo thử hình dung nếu cuộc sống chỉ có hai đứa, thì giờ này đang ở đâu và làm gì.
Có khi vẫn đang ăn chay, có khi đã lên núi sống, có khi đang đi du lịch liên miên ở chỗ này chỗ nọ và hài lòng với một vài công việc freelance. Có khi rất hay đăng hình đi nước này nước kia và nhận lại thật nhiều “tim” ngưỡng mộ. Có khi không mở quán trà, vì chỉ ngồi uống trà với nhau từ sáng đến khuya cũng đã thấy mãn nguyện. Có khi bạn bè mỗi lần muốn gặp, lại phải hỏi “Có đang ở SG/HN không?”.
Nghe là thấy ham rồi, song cũng chỉ là lời nói vui. Chúng tôi tự hiểu với nhau là thực ra đã từng có đoạn đời ta được sống đúng như thế. Quả là rất vui!
Bây giờ đang sống khác đi nhiều. Và cũng rất vui!
Hàng ngày được đi làm, đến công ty có đồng nghiệp dễ mến, sẵn sàng chinh chiến cùng ta hết dự án này đến dự án khác. Buổi sáng ngồi dưới Vườn làm việc, cô lao công đi qua, bảo: “Này, cô cho con!”. Nói đoạn, cô lôi ra từ trong túi áo một quả ổi còn thơm nức. “Ăn đi!” – y như hồi xưa mẹ đi chợ về hay dúi cho cái này cái nọ.
Buổi chiều được đón con đi học về, nghe tụi nó líu la líu lô. Được lôi nhau ra công viên chạy nhảy vài vòng rồi về ăn tối. Được trải nghiệm cảm giác ngồi kèm con làm bài tập về nhà như thế nào, bao giờ tức quá không chịu được thì vợ chồng thay ca cho nhau. Được trải nghiệm cái khó của việc làm cha mẹ, và vì thế, thông cảm cho cha mẹ mình nhiều hơn. Lắm khi cũng thấy không chịu nổi người già, nhưng nghĩ đến chuyện hồi nhỏ mình còn nhiễu sự hơn, bèn tặc lưỡi và đi nấu một nồi chè hạt sen.
Được hưởng thụ cái căng thẳng của một người làm việc cường độ cao, để thương mọi người xung quanh hơn. Nếu không, ta dễ thành một người ngồi đó và lên giọng nói mọi người không biết cách sống. Và trân trọng nhiều thứ mà ta đang có. Xong rồi, cầm lên đặt xuống, qua trái qua phải, có khi tự lực có khi nương nhờ, sau rốt, để hiểu ra điểm cân bằng của chính mình nằm ở đâu, gìn giữ mình ở đó.
Ai cũng có những đoạn đời cần phải sống như thế này, hoặc thế khác. Mỗi đoạn có những cái khó riêng, và những vẻ đẹp riêng. Chúng tôi hay bảo nhau là quý hết cả những đoạn đời đó.
Mà cái quý nhất là đã được gặp nhau và cùng đi qua những đoạn khác nhau. Có những đoạn thật chẳng dễ dàng gì, với chính đôi bàn tay đang nắm. Mà rồi vẫn nắm tay nhau.
Như thế, thật là quý quá.