Bình dị, ngọt lành và an yên. Ba tính từ vừa có thể dùng để tả về thơ Nhược Lạc, về hình ảnh ta thấy ở Nhược Lạc, về quán trà của Nhược Lạc, nơi cô vẫn trú mình và tiếp đón những lượt khách yêu trà ghé đến, và chưa hết, đó còn là ba tính từ gói trọn tất cả những gì ta có thể cảm khi tiếp xúc với Nhược Lạc, khi nghe cô nói, khi nghe cô hát và khi nghĩ về cô.
10.25.2024 by Trịnh Nam Trân
Nhược Lạc là một nhà thơ vốn được đông đảo độc giả yêu thích bởi chất thơ nhẹ nhàng nhưng sâu lắng của cô. Lời thơ kể về những điều nhỏ xíu li ti, giản dị vốn quen thuộc ở đời, nhưng qua những câu thơ, Nhược Lạc khiến chúng trở nên lấp lánh và tràn đầy yêu thương. Tập thơ Cơm Nhà Nói Chung Là Êm của cô được ra mắt vào năm 2022 và đã tái bản gần như chỉ trong một năm đó. Ngoài ra Nhược Lạc còn là chủ nhân của tiệm trà Lạc Teahouse. Một quán trà nhỏ nằm trong một con hẻm lọt thỏm giữa khu phố đông đúc và hỗn loạn, tựa hồ một chốn trú chân, một thánh địa riêng tư, một nơi để những dòng thơ chảy tràn qua những tách trà thơm ngát.
Chúng tôi bắt đầu buổi phỏng vấn khá đơn giản. Thế nhưng đó lại là cách hoàn hảo nhất để trò chuyện với Nhược Lạc, tôi nghĩ thế. Chúng ta không cần phải quá kiểu cách hay lên gân với một người như cô ấy, ta cứ bình thường thôi, cứ đến, cứ chuyện trò, câu này rồi đến câu kia, chuyện thơ, chuyện văn, chuyện chữ, chuyện trà. Cứ bình thường mà chảy trôi nhưng đọng lại là cảm giác khoan khoái dễ chịu, như mùi đất ẩm dịu mát sau một cơn mưa rào sớm mai.
Làm thơ – Uống trà – Kinh doanh. Đối với chị, có điểm chung nào giữa ba điều này không?
Tôi nghĩ điểm chung của ba thứ này đó là: Nó đều là tiếng gọi. Tôi đã uống trà với ông bà, bố mẹ từ lúc nhỏ, nhưng mãi đến năm 22 tuổi, tôi mới nhận ra là nó ngon – đến – như – thế – nào, và tôi muốn đi vào lãnh địa của trà nhiều đến mức nào.
Việc làm thơ cũng vậy, tôi đã có nhiều cơ hội với thi ca từ bé, có thể bắt đầu từ trường lớp, hay với những cuốn thơ trong nhà. Nhưng mãi sau này, tôi mới bắt đầu với việc viết thơ một cách đều đặn. Những bài thơ xuất hiện ở hàng ghế phía sau trong xe taxi, giữa những ồn ào của phim trường, hay trong một nhà vệ sinh im tiếng, băng ghế chờ xe buýt, hay giữa một bãi giữ xe đông người. Nó xuất hiện, rồi tôi lôi điện thoại ra, và gõ xuống.
Chuyện kinh doanh đến muộn nhất, và theo cách tôi cũng ít khi nghĩ đến. Nó bắt đầu từ thứ tôi yêu thích, là Trà. Thế là Lạc Teahouse ra đời. Với một suy nghĩ thoạt đầu đơn giản: muốn chia sẻ với mọi người những thức trà ngon. Rồi sau đó, là Thời Trang. Cũng với suy nghĩ đó: muốn tạo ra những bộ trang phục khiến mình thoải mái khi mặc – mình được là mình, nhưng mà vẫn đẹp. Thế là Tênh Tênh ra đời.
Chúng ta biết rằng việc gì thì cũng có hai mặt. Thế thì việc vừa làm kinh doanh, vừa làm quảng cáo nó bổ trợ và ảnh hưởng thế nào tới việc sáng tác của chị?
Nó bổ trợ thu nhập cho tôi, có thực mới vực được đạo mà (cười). Nói chứ, tôi nghĩ là làm việc gì cũng vậy – nó cho tôi những trải nghiệm sống quý giá. Hàng ngày, tôi làm việc một cách chăm chỉ, gặp gỡ nhiều người, đối mặt với nhiều chuyện. Có những chuyện siêu khó, có những thứ làm mình đau đầu, hoặc đau lòng. Nhưng mà khi tất cả đi qua, nó để lại trong tôi những dòng cảm xúc, những câu chuyện. Thế là tôi viết xuống.
Tôi nhận ra có những khoảng thời gian tôi nhàn rỗi hơn, nhưng lại không giúp tôi viết tốt hơn, vì thì tôi bị thiếu những yếu tố đầu vào. Nên tôi vẫn hài lòng với việc được tiếp tục làm nhiều điều, học nhiều điều, mỗi ngày.
Chị có bao giờ muốn thử một kiểu viết khác ngoài thơ và tản văn không? Như viết truyện ngắn hay tiểu thuyết chẳng hạn?
Tôi có đấy. Và tôi đã thử. Trong máy tính của tôi bây giờ vẫn còn những truyện ngắn chưa từng đăng, những bản viết dang dở của truyện dài (chưa dám đụng vào tiểu thuyết). Nhưng chắc là chưa đủ đâu, tôi nghĩ mình vẫn còn trẻ. Không phải quá trẻ trong tuổi đời, nhưng còn quá trẻ trong tuổi văn chương. Tôi cũng không vội vàng gì cả. Tôi muốn sống thêm, trải nghiệm thêm, và ghi câu chữ gọi mình thế nào, mình sẽ đáp lại y thế.
Theo chị thì viết thơ có dễ hơn so với viết tiểu thuyết không?
Tôi không nghĩ nó dễ hơn. Tôi chỉ nghĩ nó khác nhau. Mỗi người, mỗi kiểu tính cách, hoặc mỗi giai đoạn trong cuộc đời – có thể mình sẽ hợp với các hình thức, thể loại viết khác nhau. Mình có thể nương theo cái mình cảm thấy, nghe thấy từ tiếng lòng, để chọn ra điều phù hợp với bản thân.
À nhưng có một cái đúng là hơn, đấy là thơ ngắn hơn tiểu thuyết (cười). Nên vào những ngày mệt quá, và chỉ muốn ghi xuống một ít chữ, thì thơ luôn là lựa chọn của tôi.
Chị nghĩ như thế nào về quãng thời gian gần đây có rất nhiều người viết (chúng ta tạm gọi như thế nhé) tự in thơ, tự làm ebook thơ mà không cần thông qua nhà xuất bản hay đơn vị phân phối phát hành nào? Liệu đây là phải là một xu hướng mới trong giới thơ Việt Nam?
Vâng! Tôi nghĩ đó là một hướng đi mới cho những người viết hiện đại. Ngày xưa, khi phương tiện truyền thông chưa quá phát triển, thì chỉ có một vài hình thức để giới thiệu câu chữ của mình tới độc giả thôi, như là đăng báo, ra sách. Còn bây giờ, mạng xã hội đã phát triển đến độ, người viết có thể tự tìm thấy độc giả cho mình bằng nhiều cách.
Điều này với tôi là một điểm sáng cho người viết đương thời, nhưng cũng là thử thách. Thử thách ở chỗ, mình vừa phải tự viết, vừa tự tìm chỗ-đứng cho mình. Mình cần độc giả, nhưng phải không để độc giả tác động quá nhiều đến cái lõi-viết của mình. Một tác giả của thời đại mới vừa phải nuôi dưỡng cái tôi sáng tạo của mình, vừa phải lắng nghe độc giả của mình, và cân bằng toàn bộ những yếu tố ấy. (Tất nhiên là, bạn vẫn có thể viết theo cách không cần quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Đó lại là, một lựa chọn khác).
Chị có đặc biệt chú ý đến cái tên nào trong số những người viết thuộc dòng chảy đó không?
Có một bạn, tôi theo dõi qua Facebook và WordPress, tên là Ikarus Airlines. Trích một bài thơ của bạn.
“Đêm bão ngọn cây khóc ô cửa lá tàn thay. Tảng sáng tôi mắt tạnh, mái nhà tốc vờn bay. Những cồn mây mới sôi cơn lạnh ngả gương nước ngủ say. Biệt ly trên đường vắng ấm hồi lâu bàn tay. Ngàn cây lung linh nước rơi lạc xuống đường ray rồi xuống hồ sương phủ, không lạc mất mảy may.”
Ikarus Airlines
“Mỗi người nên tự hỏi mình xem mục đích của mình khi viết là gì, rồi bắt tay vào thực hiện nó thôi.”
Trong lúc nói về chủ đề này, ta có thể thấy một điều các nhà xuất bản hiện này luôn có tâm thế “dè chừng” khi nhận một bản thảo thơ. Lý do muôn thuở là “không bán chạy”, trong khi rõ ràng Việt Nam là một dân tộc được xem là rất mê thơ, yêu thơ. Là một tác giả, theo chị nguyên nhân do đâu mà một dân tộc yêu thơ lại không tiêu thụ được sách thơ?
Theo tôi, có thể là vì mọi người yêu thơ nên cũng dễ sáng tác thơ.
Thật ra thơ ca ngày xưa đi vào đời sống cũng rất thường, có khi ngồi nói chuyện với nhau một hồi đã thành bài thơ lục bát rồi. Hát ru con cũng bằng thơ lục bát. Thơ trong đời sống người Việt là một điều gần gũi đến nỗi mà, có khi ta không có nhu cầu mua thêm nữa.
Ngoài ra thì, thơ dễ mang lại một cảm giác hơi…sến và thiếu thực tế. Nếu bạn đọc sách kỹ năng sống, bạn sẽ cảm thấy mình đang học thêm được điều gì đó mới. Nếu bạn đọc văn, bạn đang nhận cho mình một câu chuyện hay. Nhưng khi bạn đọc thơ, bạn có được gì? Cũng rất khó nói.
Nhưng có một lần, một chị khách đến quán tôi đã nói rằng: “Có hôm chị đến, ngồi bên cửa sổ và đọc một bài thơ của em, và chị cứ thế khóc thôi. Khóc vì thương mình ấy. Nhưng khóc xong thì nhẹ lòng, và lại đi tiếp được. Chắc em không biết đâu, nhưng có nhiều đoạn khó đi trong cuộc đời, những câu chữ của em đã giúp chị bước tiếp.”
Thì, có thể, đó là một cái được của thơ. Dù cái được đó, chắc nhỏ bé lắm.
Và chị nghĩ người viết văn có nên đặt mục tiêu là được xuất bản không? Hay chỉ cần được viết đã là hạnh phúc?
Cái này chắc tôi không nghĩ được rồi, mà tùy thuộc vào mục đích của từng người viết. Với tôi thì viết ra được đã là hạnh phúc. Được in thành sách cũng là hạnh phúc. Được đọc bài thơ của mình trong một đêm thi-ca là hạnh phúc. Được đăng trên blog cá nhân của mình và hữu ích cho ai đó là hạnh phúc. Mỗi người nên tự hỏi mình xem mục đích của mình khi viết là gì, rồi bắt tay vào thực hiện nó thôi.
Trong quyển Thư Gửi Người Thi Sĩ Trẻ Tuổi của Rainer Maria Rilke có một câu rằng “Đối với tôi mình phải cảm thấy rằng mình có thể sống không cần viết thì mình cũng không nên cố sức viết làm gì” (Bản dịch bởi Hoàng Thu Uyên). Chị nghĩ gì về điều này? Nó có phải là điều không thể không có để trở thành nhà thơ? Và chị có thể sống mà không sáng tác không?
Tôi đồng ý với cụ Rilke quá!
Tôi nghĩ có những người mà nếu không viết thì họ sẽ không chịu nổi luôn ấy. Tôi cũng có những lúc như thế, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Giữa viết và sống, thì tôi coi trọng việc sống hơn. Có những khoảng thời gian tôi không muốn viết gì cả, và tôi cũng không ép bản thân (viết trong công việc thì lại khác nhé). Với những tác phẩm mà mình viết xuống, tôi chỉ viết khi câu chữ tìm đến. Mình cũng không quá mong nó phải tìm đến. Mình cứ sống bình thường thôi. Rồi một lúc nào đó, chữ như hạt mưa, rớt lộp bộp bên đời, thì mình mang giấy ra hứng. Là một người viết có khi chỉ như một người hứng mưa.
Thử tưởng tượng nếu chị được trao cho một cuộc đời an nhàn dư dả, chẳng cần kiếm sống mà chỉ cần sống để làm thơ thôi. Chị có thấy đó là cuộc đời trong mơ không?
Thật ra tôi không hề định sống chỉ để làm thơ (cười).
Tôi thích làm nhiều thứ lắm, và viết là một trong số đó. Nếu có cuộc đời an nhàn dư dả, tôi sẽ được uống trà thảnh thơi mỗi ngày (giờ thì không đâu, còn vội vã lắm). Tôi vẫn sẽ làm việc đấy (hehe), tôi vẫn yêu những việc mình đang làm, nhưng không cần áp lực quá về doanh thu nữa. Tôi sẽ viết và sẽ vẽ, sẽ trồng và chăm những cái cây và cụm hoa nhài, hoa hồng và cả hoa quỳnh. Tôi sẽ đi đến những vùng đất mới. Và cứ sau những điều đó, tôi sẽ viết xuống, chắc chắn rồi, thành những bài thơ.
Thơ là đời mình, là con người mình, vậy bài thơ nào có thể được xem là gói gọn rõ ràng nhất về con người và tâm hồn chị?
Tính đến giờ, chắc là bài “Kể một chuyện dài”. Cái bài này dài lắm, nên lần nào tôi cũng ngại trích. Nhưng mà tôi thích nó lắm. Đấy là cái tôi mong đợi khi mình viết, nghĩa là mình chỉ cần viết xuống thôi. Cuộc đời mình, tự thân nó đã là một câu chuyện – một bài thơ rồi.
Trích đoạn:
“chuyện đời tôi: chẳng chỗ chôn ngày mai lá cũ, mong thành đốm lửa hắt bên đồi, rồi tắt
kể chuyện xa vạn dặm chân cũng mỏi mỏi nhiều tôi ngồi ngắm lá ban chiều nghe anh đọc nốt một điều, trong thơ.”
Nhược Lạc
“Mình cứ sống bình thường thôi. Rồi một lúc nào đó, chữ như hạt mưa, rớt lộp bộp bên đời, thì mình mang giấy ra hứng. Là một người viết có khi chỉ như một người hứng mưa.”
Hổm rày đi khám tổng quát, đến phần khám mắt, bác sĩ bảo thời nay mà vẫn còn thị lực 10/10 là cũng hiếm đó. Mình đã có đôi mắt tốt rồi, thì ráng giữ, đừng để uổng. Giữ bằng cách nào, bằng nhiều cách, nhưng tôi chỉ xin đúng một điều thôi. Là cứ làm việc 45 phút thì dừng lại, đưa tầm mắt ra xa, nhìn vào nơi có cây xanh càng tốt. Mà bận quá, tới nỗi không thể làm được, thì nhắm mắt lại, đếm từ 1 đến 15. Chỉ vậy thôi.
Thực ra bác sĩ còn dặn vài cái nữa, như nhớ ngủ đủ giấc, trước khi ngủ không xài điện thoại, đừng lạm dụng thuốc nhỏ mắt… Nhưng cái quan trọng nhứt thì đã nói ở trên. Để cho mắt nghỉ những quãng ngắn và đều đặn.
Nhiều lời dặn của các bác sĩ sau buổi khám sức khỏe đều quay về những điều phần lớn chúng ta đã biết. Như là giảm ăn đồ ngọt, đồ mỡ, hạn chế uống nước ép (nên ăn thì tốt hơn), tập thể dục mỗi ngày, ít ngồi lại, ngủ đủ giấc… Vấn đề chỉ là ta có làm được hay không.
Ở trong những điều kiện hoàn hảo của đời sống, mình nghĩ chúng ta đều nên thực hành và duy trì một nhịp sống cân bằng. Nhưng ở trong những hoàn cảnh cụ thể, với công việc cường độ cao, áp lực lớn, thường xuyên làm tăng ca… thì cách làm phù hợp nhất sẽ là tận dụng những quãng ngắn, thực hiện những hành động nhỏ.
Như việc nhắm mắt lại đúng 15 giây, rồi tiếp tục công việc. Như đứng lên đi lại loanh quanh một, hai phút rồi hãy ngồi xuống làm tiếp. Như đặt hẹn giờ nhắc uống nước. Như gọi một suất bún nhiều rau.
Đó chưa hẳn là cách làm tốt nhất, nhưng là cách đỡ tệ hơn, với cơ thể của mình. Và tương tự, với đời sống tinh thần và tình cảm của mình cũng vậy.
Một đồng nghiệp của mình nói rằng, khoảng thời gian bạn ấy có thể ở bên con quá ít ỏi trong một ngày. Sáng dậy là đưa con đi học, mình đi làm. Tối mịt mới trở về, ăn cơm, tắm rửa xong, chỉ kịp chơi với nhau một chút là đến giờ đi ngủ.
Mình hiểu cái chuyện đó lắm. Thậm chí có những ngày mình về đến nhà thì bọn trẻ đã đi ngủ. Hoặc, mình về đến nhà, lo cho tụi nhỏ ăn uống tắm rửa xong, thì phải ngồi vào bàn làm việc tiếp. Những lúc đó, bảo là từ hai phía không thiếu thốn tình cảm thì khó lắm.
Song, chúng mình chọn cách thế này. Bọn trẻ con bảo, con chỉ muốn được ôm mẹ một cái và chúc ngủ ngon thôi. Chỉ thế. Khi có thời gian hơn, chúng mình kể nhau nghe một câu chuyện ngắn, hoặc siêu ngắn. Khi có thời gian hơn nữa, chúng mình ngồi xếp lego với nhau. Khi có thời gian hơn nữa, chúng mình đi dạo ngoài công viên, leo trèo hoặc chơi xúc cát. Khi có thời gian hơn nữa, chúng mình đi thuyền trên sông, đi xe buýt hai tầng, đi ăn cơm cà ri ngon ngon.
Nghĩa là sự tốt lành khi có thời gian và sức lực thì luôn có thể vun đắp. Và khi không có, thì mình ráng giữ, bằng những điều đơn giản, gọn gàng và nhanh lẹ.
Như khi vợ chồng mình uống với nhau một tuần trà đêm, hay một ly cà phê sáng, cùng nấu một bữa ăn hay chỉ một cái ôm, cái nắm tay. Khoảng thời gian thì khác nhau, nhưng tình cảm thì đều có thể cảm nhận được.
Như 15 giây nhắm đôi mắt lại, và biết mình có những điều tốt lành cần giữ.
Ngẫm lại thì từ bé tôi đã luôn là kiểu người dễ chịu và gìn giữ hòa bình. Có thể vì tôi sinh ra trong một gia đình có đến ba người tuổi Hổ. Có thể vì cha mẹ tôi ly hôn. Có thể vì tôi bị đám bạn thời trung học tẩy chay. Bất kể vì lý do gì, thì tôi cũng đã tự tiến hóa trở thành một kiểu người thân thiện, lịch sự và tử tế.
Phải nói thêm rằng tôi khá thích mình như vậy. Tôi thích ở bên cạnh một người dễ chịu và điềm đạm như mình (vậy nên tôi rất biết ơn vì đã gặp chồng mình). Với tôi, trở thành kiểu người như vậy là một thành công lớn.
Dù vậy, kiểu người như vậy cũng mang đến nhiều vấn đề. Họ thường ngại xung đột, luôn muốn giữ hòa khí trong nhóm, tránh việc cãi nhau vì sợ làm tổn thương người khác, cả nể và rất khó để nói “không”.
Tôi sống ôn hòa trong thế giới của mình, cho đến khi tôi trở thành một trưởng nhóm, một nhà quản lý, một chủ doanh nghiệp, và làm mẹ. Đó là những vai trò đòi hỏi sự cương quyết, khả năng ra quyết định, sẵn sàng trao đổi đến ngọn ngành, nhằm mang lại kết quả tốt nhất. Lúc đó, những bất lợi của một người dễ chịu tòi ra. Người dễ chịu trở thành người yếu thế, và đôi khi, nhu nhược.
Có những khi không tránh khỏi, và tôi buộc phải ở một thế tranh cãi gay gắt, hoặc đứng lên để bảo vệ nhóm của mình. Kết quả bao giờ cũng có ai đó cảm thấy tổn thương sâu sắc (không tôi thì người khác), và bao giờ tôi cũng thấy khó chịu.
Thế nên lúc đọc cuốn sách của Adam Grant tôi đã phải khều chồng mình ra và bảo, ông này có nền tảng giống em ghê. Ổng quá dễ chịu, và rồi tới một lúc nào đó ổng nhận ra, sống như vậy không được :))
Ổng chia sẻ một câu chuyện về Pixar và đạo diễn Brad Bird – người đã tụ hợp tất cả những quái kiệt nhất của Pixar vô thành một nhóm. Họ là những người không an phận, chẳng bao giờ hài lòng, và luôn muốn làm mọi thứ cho ra ngô ra khoai. Bốn năm sau, họ tạo ra The Incredibles (Gia đình siêu nhân) giúp mang về hơn 631 triệu đô la và giành giải Oscar cho hạng mục Phim Hoạt hình hay nhất.
Cách làm của Brad Bird là, ổng không chọn những người-dễ-chịu vào đội. Ổng cần những chiến binh, để tạo nên một mạng lưới thử thách. Trong quá trình làm việc chung, họ phải không ngừng tranh luận, tìm ra các điểm mù trong tư duy, khắc phục các điểm yếu bằng cách không ngừng tái lập tư duy. Và họ thành công.
Đọc tới đây, tôi thấy nản hết sức *cười*. Tôi cảm thấy chính tính cách dễ chịu của mình sẽ ngáng đường mình tới thành công, và mình sẽ chẳng bao giờ làm được gì nên hồn cả. Dù vậy, tôi vẫn đọc tiếp.
Ở đoạn sau, Adam Grant nói thêm như vầy, rằng việc tranh luận luôn tiềm ẩn nguy cơ đẩy tới những bất đồng cá nhân. Khi những tranh cãi nảy lửa xảy ra, ta rất dễ quên mục đích ban đầu (cả hai phía cùng muốn hướng đến kết quả tốt nhất), mà thường chuyển sang công kích cá nhân, và rốt cuộc là tan đàn xẻ nghé, hỏng cơm ôi chè.
Sau cùng, Adam Grant rút ra một phương pháp cho riêng mình. Làm thế nào để vừa có thể là một người dễ chịu, vừa sẵn sàng tranh cãi lành mạnh?
Câu trả lời nằm ở việc, bạn đặt mỗi thứ ở đâu và như thế nào. Dễ chịu có nghĩa là tìm kiếm sự chan hòa trong giao tiếp xã hội, rộng lòng và bao dung với người khác, chứ không phải đồng lòng về mặt nhận thức. Người dễ chịu dễ hòa nhịp với xung quanh, thích ứng tốt với tập thể, nhưng không phải là người luôn tránh né xung đột.
Tranh cãi lành mạnh là tranh cãi chỉ tập trung về mặt thông tin, và tìm cách trả lời câu hỏi HOW thay vì WHY. Khi chúng ta chất vấn nhau về việc Tại Sao, chúng ta có nguy cơ gắn chặt cảm xúc và lập trường với một vấn đề. Nhưng khi tập trung vào câu trả lời HOW, ta có thể tập trung vào việc phân tích lý tính, kích hoạt việc tái tư duy, và chỉ hướng đến giải pháp có lợi sau cùng.
John Walker là người dễ chịu tới mức ông rất dễ dàng bỏ qua các sơ sót của người khác. Ví dụ nếu đi ăn ở nhà hàng, và người phục vụ mang nhầm món ăn, ông ấy cũng sẽ vui vẻ ăn luôn thay vì đòi đổi lại. Nhưng, khi tham gia vào một việc gì đó lớn lao của tập thể, John sẽ luôn sẵn sàng lên tiếng, trình bày, tranh luận. Xong việc rồi vì khoác vai nhau đi uống bia sau.
Câu chuyện tạm kết lại với anh em nhà Wright (người đã phát minh ra máy bay) và một cuộc thử nghiệm của họ. Mỗi người có một cách nghĩ khác nhau trong việc thiết kế cánh quạt. Họ cũng có rất nhiều cuộc tranh cãi nảy lửa. Nhưng sau rốt, khi thử nghiệm trên thực tế, phương án của cả hai đều sai. Cái đúng là, họ không cần một cánh quạt, mà đến hai cánh quạt, quay ngược chiều nhau, để hoạt động như một cánh quay nâng.
Người dễ chịu hoàn toàn có thể là một cánh quay nâng, dù có khi ta nâng nhau bằng việc lắng nghe, sự thấu cảm. Hay có khi, ta sẽ nâng nhau bằng những ý kiến trái ngược, nhưng thuần túy công việc, và không bao giờ lôi những gì thuộc về phạm trù cá nhân vào.
Buổi sáng chạy xe ngoài đường, có chị kia chạy xe ngang qua, nhắc: “Em ơi gạt chân chống”.
Nho nhỏ thôi, tự nhiên thấy vui dễ sợ. Ý là, thấy mừng vì Sài Gòn hẵng còn những người sẵn sàng nhắc nhau gạt cái chân chống lên, tắt đèn xi nhan đi, nhớ quẹo phải chứ khúc kia quẹo trái là đâm vào hẻm cụt… Mấy cái mà, khi đang trực tiếp là một người lái xe, bạn hay bị quên, không để ý, và nếu đi tiếp với trạng thái đó thì có thể dập mặt lúc nào không hay.
Chạy xe thì như vậy, mà đi trên con đường của chính mình cũng vậy. Dù cầu toàn đến đâu, ta vẫn cần lắm những lời nhắc nhớ. Phần lớn là để nhắc ta không tệ đến thế đâu mà.
Một người em của tôi xin lời khuyên về con đường em sắp đi. Tôi bảo mình chỉ có thể cảnh báo là nó sẽ rất khó. Không phải khó về công việc, vì chị biết em là đứa rất chăm chỉ và nỗ lực. Nhưng sẽ luôn có những đoạn khó đến nỗi mà, em cảm thấy mình vô dụng và không có một giá trị gì cả.
Những lúc đó em rất cần một ai đó thật gần và thật tin tưởng, nói cho em biết một điều đơn giản, rằng đừng đánh đồng những việc mình đang làm với giá trị cốt lõi của bản thân. Làm sai thì nhận, làm dở thì chịu, học tiếp và làm tiếp.
Cái chuyện đơn giản đó lúc khỏe mạnh dễ nói dễ làm, nhưng lúc yếu lòng thì khó. Cần một cái vỗ vai từ ai đó, nói cho mình hiểu.
Hey, gạt cái chân chống đó lên. Tắt cái đèn xi nhan đi. Tắt máy đứng lại luôn cũng được. Rồi đi tiếp.
Lúc còn đi học, mình không phải đứa được thầy cô đánh giá cao. Đến khi chập chững đi làm, cũng bị quản lý rầy la nhiều. Càng làm lên cao, thì cái sai càng dễ xảy ra nghiêm trọng. Và lần nào cũng sợ như vậy cả.
Hồi xưa mình trốn sau vườn nhà khóc. Lúc đi làm trốn sau quầy bar khóc. Có lúc sợ quá phải xin nghỉ ở nhà nửa buổi để khóc sưng vù mắt.
Nói thế để hiểu rằng nỗi sợ của người làm sai, làm không tốt hoàn toàn có thật. Mình tin là thế, dù người ngoài có thấy họ sao mà mong manh quá, nhưng bản thân họ lúc đó đã vỡ vụn bên trong hết cả rồi.
Nhưng giờ, hãy chỉ nói câu chuyện của góc nhìn cá nhân thôi. Rằng hãy chấp nhận rằng chúng ta đang mong manh, chúng ta vừa làm sai – làm không tốt, và ta thất vọng về bản thân mình. Song phần lớn thứ cảm xúc kinh khủng ấy, nó đến từ việc tự khuếch đại cảm xúc bản thân lên – nhiều hơn hẳn nguồn thông tin thực đến từ bên ngoài. Lý do là cơ chế tự phòng vệ của bản thân thôi, gây ra sợ hãi để báo động và tìm giải pháp – nó là cơ chế tự nhiên tốt đẹp, nhưng nhiều khi hơi quá.
Càng lớn thì mình càng nhận ra sự quở trách từ bên ngoài có thể đã dừng luôn từ lúc lời được nói ra. Chỉ có ta thường sẽ ngân vang tiếp mấy lời đó trong đầu mà thôi.
Kinh nghiệm của mình là hãy tự chia việc xử lý tình huống đó thành hai giai đoạn.
Giai đoạn một là yên lặng để lắng nghe cảm xúc. Đoạn này thường thì chỉ khóc và rối bời thôi chứ hiếm khi làm được gì hơn. Sáng suốt chưa xuất hiện ở đoạn này, nên cách tốt nhất là khoan hành động gì, ngoài chuyện ngồi lại với mình, cho mình xả ra hết.
Giai đoạn hai là bình minh sau bão, bước ra ngoài xem nhà cửa phố xá làm sao, cây đổ xe hỏng kính vỡ gì không. Giờ là lúc bình tĩnh nhìn nhận vấn đề thực tế và tìm cách giải quyết. Lúc còn trẻ quá thì hơi khó để nhìn rộng vấn đề, nên mình hay dùng quyền trợ giúp gọi điện thoại cho mentor (ai cũng nên có một mentor như thế). Mentor là người giúp mình phân tích tình huống ở vị thế giàu kinh nghiệm hơn. Từ đó, nhiều khả năng quyết định mình đưa ra sẽ sáng suốt hơn.
Một cái nữa mình muốn nói thêm, là tuổi trẻ của mình trải qua mấy khúc như sau. Một là tin hoàn toàn vào lời quở trách và thấy rất tệ về bản thân. Hai là đến đoạn tin vào bản thân, healing các kiểu và cảm thấy thực sự khó chịu thậm chí căm ghét những lời khốc liệt trước đó phải nghe. Ba là giai đoạn tách biệt hai thứ đó ra: [1] Cảm xúc của bản thân & [2] Dữ liệu thực tế từ sự kiện.
Đến một lúc nào đó, khi có vấn đề xảy ra, thay vì ngay lập tức quành về đay nghiến bản thân hay cáu giận người khác, mình chọn cách ngồi xuống giải quyết vấn đề.
Thuần túy vấn đề, không vơ nó vào phần giá trị cốt lõi trong con người mình nữa. Làm sai thì nhận, làm dở thì xin lỗi, không được nữa thì sẵn lòng chịu trách nhiệm và rời đi. Nhưng nhất quyết không cay nghiệt với chính mình, và cũng nhất định không đổ sự cay nghiệt đó lên đầu người khác.
Khi nghĩ về những góc quán mà tôi ưng đến; tách cà phê, ly matcha tôi thường dùng; cửa tiệm nơi tôi thường sửa xe; nhà hàng nơi tôi hay hẹn bạn… tất cả những nơi chốn đó – đều có một điểm chung. Đó là, nó thành công bền vững qua nhiều năm, dù không mấy khi truyền thông rầm rộ.
Có lúc chúng tôi cũng nói vui với nhau, rằng họ được ông bà độ, cô thương, thần tài nhớ mặt. Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn, thì họ đều thành công theo trường phái thực tài.
Họ có nền tảng tốt, chuyên môn sâu trong từng lĩnh vực riêng. Họ dành nhiều tâm sức bồi đắp những kỹ năng cốt yếu, nâng cấp sản phẩm không ngừng, chăm chút từng góc bàn cái ghế, đến cái ổ cắm điện cũng xịn – mấy thứ mà chưa chắc khách hàng đã nhận ra.
Khách hàng có thể chưa nhận ra ngay, nhưng người chủ thì phải nhận ra, và để ý. Sự để ý không chỉ diễn ra trong giai đoạn khởi dựng, mà còn phải xuyên suốt, cập nhật không ngừng. Tinh tế và chu đáo.
Tôi biết bây giờ là thời đại của những cơn gió thuận chiều vút cao. Bạn có thể bay lên rất nhanh khi còn rất trẻ, hưởng thụ những thành công mà người thời trước có khi phải mất cả đời.
Song thời gian có ý nghĩa của nó, và nền tảng không nói sai. Nên dù mình đang ở thuận chiều cơn gió, cũng xin thường xuyên nhìn lại sợi dây nối dài xuống đất, nhìn lại đôi cánh, độ sải, kết cấu, độ đằm… mọi thứ.
Và đôi khi sẵn sàng bay chậm lại, để ở một đoạn tiếp theo ta có thể bay xa hơn.
Vì có đến hơn 60 năm cuộc đời để bay, thật lòng mong bạn can trường vững cánh.
Mọi người thường nói về sự đáng sợ của buổi sáng Thứ Hai, nhưng tôi ít khi phân biệt được sự khác biệt của sáng Thứ Hai và sáng Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm… Về cơ bản thì chúng luôn đáng sợ như nhau, hoặc dễ chịu như nhau.
Sự dễ chịu lớn nhất là con tôi phải vào học từ 7 giờ sáng, mà tới 9h30 tôi mới vô làm. Có đến hai tiếng rưỡi đồng hồ để ta được sống trọn vẹn là chính mình, sống đầy từ hôm nay, sống bùng nổ, sống bung hết chất mình… như rất nhiều brand đã nói.
Sự dễ chịu thứ nhì là tôi đang ở Việt Nam. Đất nước này có nhiều vấn đề, nhưng cũng có rất nhiều ngõ hẻm – nơi những vấn đề được giải quyết triệt để.
Ví dụ như, một tô bún bò. Hoặc một tô hủ tiếu ít hủ tiếu không lấy gan thêm trứng cút, rau giá trụng chẳng hạn. Bánh mì que paté hay bánh mì chả cá. Cà phê sữa đá hay bạc sỉu. Lục trà mật ong thạch dừa.
Tôi luôn khâm phục trí nhớ của những người bán hàng ăn, nhất là khi tôi đã đi ăn với những đồng nghiệp dễ tính của mình. Nếu có 20 người thì họ sẽ có 21 yêu cầu khác nhau, cả những yêu cầu tôi không thể tưởng tượng ra – nhưng bằng một cách thần kỳ không giấy bút, chị bún bò luôn nhớ hết yêu cầu của từng người một. Nói đến đây tôi biết ơn những công ty đã nhận tôi vào làm dù tôi không hề có siêu năng lực này.
Sự dễ chịu tiếp nữa là những ngôi nhà cao lớn giữ cây. Họ trồng những loài cây lâu năm, bóng tỏa vươn ra khỏi bức tường nhà họ, để cho những người lạ có cớ đi qua, trầm trồ xuýt xoa, đứng lại chụp vài kiểu ảnh, hoặc ngồi bệt dưới đó một lúc. Chỉ để được ngồi dưới một tán cây.
Tôi cũng thấy dễ chịu ngay cả vào những buổi sáng phải chạy deadlines. Nói chung công việc không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Phần lớn thời gian chúng mang đến nhiều rắc rối. Nhưng kiểu, như một trò chơi, chúng mang đến cho bạn một thử thách nào đó, và bạn liên tục tìm cách cải thiện bản thân để qua vòng. Nếu chưa qua, thì cứ làm lại.
Và chưa bao giờ tôi phải làm một mình. Lúc nào cũng có ai đó đang chiến một cửa game cùng tôi. Ai đó động viên tôi và rồi tôi động viên ai đó. Kiểu như, chỉ cần không dừng lại thì cỡ nào chúng tôi cũng phá đảo.