Tình khúc Paris

Midnight-in-Paris-2

Bài gốc là Donna Donna (nhạc Pháp), cô Lạc một buổi cao hứng đã đem ra xào nấu lại, viết lời mới rồi nhờ anh Trí Quang đệm đàn cho hát. Dùng để dự thi mà không đoạt giải, nhưng thôi, vẫn cứ là một kỷ niệm đẹp.

Nhạc Pháp (Donna Donna)
Lời Việt: Nhược Lạc
Piano: Trí Quang
Trình bày: Nhược Lạc

Nghe tại đây.

1.

Những lời thư anh viết đẫm mùi hương Paris
Nơi thành phố bao điện đài cổ kính
Ánh đèn khuya leo lắt gió mùa thu xa vắng
Em ngồi nhớ anh biết bao đêm dài

Anh nơi xa có hay nỗi lòng người con gái anh yêu
Đêm Paris xa xôi hoa lệ
Liệu anh có giữ em trong lòng

Chorus: Từng ngày từng giờ em luôn hoài ao ước
Được cùng người dạo bước sông Seine
Và một điệu nhạc vui bên thềm đá cũ
Có người đưa bước em xoay đều

2.

Nhớ một loài hoa thơm
Ép vào tờ thư anh
Mang màu tím như nỗi lòng em đó
Ước mình gần bên nhau
Giữa bạt ngàn hương hoa
Anh đặt khẽ lên môi hôn ngọt ngào

Bao xa xôi cách ngăn chia lìa, mình dìu bước nhau đi
Khi tin yêu lớn hơn tất cả, thì gian khó cũng không thay lòng.

Advertisement

Nơi ấy

 

Kể từ lần đầu tiên đặt chân đến nơi chốn ấy, tôi đã nghĩ ngay tới một trong những bộ phim Nhật Bản yêu thích nhất của mình. Heavenly Forest.  Vào những ngày đầu tiên của năm mới, tôi đã có một trận khóc kinh điển tới mức lăn ra sốt mấy ngày trời. Nhắn cho bạn một cái tin, nói rằng tôi buồn quá. Và bạn đã dẫn tôi tới đây. Tôi đồ rằng mình không phải Shizuru, bạn càng không phải Makoto. Bọn tôi cũng chẳng yêu nhau. Nhưng khỏang không xanh mát mà bạn chỉ cho tôi thì đẹp tuyệt như Heavenly Forest trong cuốn phim kia vậy. Tôi đã không ngừng nghĩ như thế trong lúc đặt từng bước chân lên con đường mòn nhỏ, thấy nắng lấp ló ở trên cao và chim hót rộn vang. Càng đi càng thấy xa rời phố thị ồn ã, những đại lộ xe chạy mải miết đêm ngày. Chỉ còn mình ở đó, với mồ hôi lăn dài trên má và chảy dọc sống lưng, trên môi không ngớt bung nở nụ cười, và lòng hân hoan hít đầy căng mùi vị của thanh xuân, giữa đàn bướm vàng dập dìu chung quanh không sợ hãi.

285213_10151709602374502_1789890163_n

Nhưng tôi đã không biến nó thành một Secret Garden. Tôi đã dẫn cô bạn người Sing thân thiết nhất của mình tới đây khi cô ấy nhắn tin cho tôi sau một đêm khóc ướt mặt gối. Tôi cũng đã hò hẹn những người bạn trong nhóm Du Ca Singapura của mình tại chốn này. Trong ánh nắng của buổi chiều dịu dàng ấm áp, chúng tôi không ngừng hát mãi.

vẫn là
con đường ấy
và nắng vẫn chiếu qua hàng cây
vui biết mấy, gặp lại đây
điều trông thấy, ngày hôm nay
những nơi hò hẹn
những gương mặt quen
và ta nhớ ơi là nhớ
vui buồn thưở xưa mộng mơ

Những năm tháng học tập và sinh sống tại thành phố đầy ắp nỗi cô đơn này, hóa ra cũng có những điểm sáng xanh dịu hiền và đáng nhớ tới vậy. Làm sao mà quên được nhỉ, khi ở nơi ấy, nơi ấy, ta gặp nhau. 🙂