dang dở

mọi thứ đều còn dang dở
căn nhà vừa dọn tới
đồ đạc chưa đầy

ban công chỉ hai chậu cây
vừa chớm ra một mùa hoa mới
hai con mèo già lững thững
đi tìm chỗ nằm quen thuộc

buổi chiều chủ nhật
hai đứa trẻ nằm lăn dài trên sofa
bố mẹ nhấp từng ngụm trà
ấm thơm khói củi
núi rừng Hà Giang

tôi mơ màng,
nhìn ánh hoàng hôn lặn xuống
đỏ ối, như một lời báo trước
chúng ta chỉ là những cánh chim nhạn
vụng về bay cho hết buổi chiều

mọi thứ đều còn dang dở
bài thơ này,
ly nước kia,
cánh cửa hé mở

và tôi –
thấy mình đủ đầy
trong chính sự dang dở này.

Nhược Lạc

những thời xuân rất đẹp còn chờ nhau

năm sắp qua, thấy lòng như đá tạc
gió mùa đông tất tả bám trên giày
nhìn lại thấy bao điều ta lỡ vậy?
những nụ cười, những ánh mắt, bàn tay

ngày nối ngày, như dây leo quấn chặt
giữa bộn bề quên cả ruộng cất mơ
phố cũ đó, ai ngồi chờ giấc hẹn?
tờ lịch bay cuốn vội mất đôi bờ

nhưng ngước mắt, một vì sao vẫn sáng
bàn tay lem lấm láp bụi hành trình
vẫn hy vọng như hạt mầm bé nhỏ
ủ len mình bật dậy giữa bình minh

năm mới đến như chiếc hồng bao mới
sưởi ấm lòng qua những tháng đông sâu
ta bước tiếp, dẫu sầu, ta bước tiếp
những thời xuân rất đẹp còn chờ nhau.

Nhược Lạc

năm cũ như tuần trà sắp hết

năm qua buồn, lòng mang nhiều gió
những giấc mơ dang dở đôi lần
thức trà ấm, hương hoa nhẹ gót
mọi u sầu tan giữa mùa xuân

ngồi bên nhau, chuyện đời bỏ ngỏ
đắng rồi qua, ngọt sẽ tràn đầy
mỗi nhấp môi như mừng bóng tối
uống cạn đêm rồi, sáng lại đây

đông đang vơi, xuân vừa lấp ló
khép muộn phiền tay đón trầm yên
năm cũ như tuần trà sắp hết
ngưng chén này, lòng sẽ dịu êm.

Nhược Lạc

xin

xin cho nắng ngủ trên vai
mây trôi lặng lẽ, không vài lần đau
xin cho ngày tháng ngọt màu
mùa xuân ấm lại, thơm cau ngọt lòng.

xin cho gió mỏng, mưa trong
cỏ hoa từ ái, thầm mong nụ cười
xin cho nhân thế bớt lời
tin loan đày xét, thôi rời khỏi em.

bao la năm tháng dịu mềm
mong em giấc ngọt, mộng mềm, mơ say
mong em trời thẳm đường mây
rỡ ràng nguyện ước, vun đầy mộng hoa

xin cho bể rộng sông xa
đi rồi trở lại, có nhà đợi trông
xin cho đôi lúc gió giông
can qua biển lớn, lại dong buồm đầy

xin cho em trở về đây
sau năm bão táp, vẫn đầy yêu – thương
xin cho dù lắm đoạn trường
vẫn xanh vời vợi con đường sắp qua

xin cho trời rộng bao la
sẽ thương em mãi, như là
tôi thương.

Nhược Lạc

mùa xuân có những cung đường muốn đi

thành phố có những giao lộ mới
mãi mãi tôi là tôi ngác ngơ
lẩn quẩn trong khu nhà đã cũ
cửa sổ mở bung, là giấc mơ

sớm biết đi xa thì dễ lạc
sớm biết mùa đông trời tối so
sớm biết trái tim mình thì nhỏ
nỡ nào lại ôm nguyện ước to

thế rồi người đến, người lén đến
trong một chiều sang, rộn tiếng mây
không nói, không rằng, không gõ cửa
thế mà lòng tôi trổ cơn mơ

mùa xuân không nói đã cập bờ
cung đường không nói đã khác xưa
khúc nhạc không dưng mà gán ghép
tôi với người thành một lời thơ

dầu rằng đông phả muôn phương
mùa xuân có những cung đường, muốn đi

Nhược Lạc

niệm lời sinh ca

đường về thì xa
mặt đường thì ướt
trái tim trơn trượt
ngã dúi buổi chiều

cột đèn liêu xiêu
con đường ba ngã
hàng hiên ngả rạ
xót lời trái non

ước nguyện còn son
tay còn ngấn nhớ
mộng thời xưa rỡ
ràng ràng giá như

cội bàn, tờ thư
mực nghiên nhem nhuốc
có thời ngọn đuốc
sáng bừng bài thơ

xuyên suốt cơn mơ
hai hàng biển lớn
thiên đàng bao lơn
dốc mình xuống phố

lòng hồ như sông
sóng cắn muôn trùng
nằm soi bóng cũ
niệm lời sinh ca

Nhược Lạc

thông reo bên đồi

ngồi bên suối nước, thấy trong
chiều trên thung lũng nhớ vòng mắt đêm
sao khuya rụng xuống bên thềm
em đong nhớ lại một thiên mộng vàng

từng lời xưa cũ đi hoang
trái tim cất đặt thiên đàng về sau
cái hồi rịn nhớ môi nhau
bàn tay kể chuyện muộn màu hơi tay

chuyện hôm nay
lời hôm nay
có gì ngoài những tháng ngày đã trôi

chuyện riêng em
chuyện riêng tôi
có gì ngoài gió thôi bay, lá dừng

một mai hoa nở trên lưng
sóng trời núi thở, rùng mình gió mây

trên đồi thông đứng xanh cây
cất reo một nỗi nhớ ngày phố qua.

Nhược Lạc

dù trời nước mắt

se sẽ chứ
nỗi buồn đáp cánh
và dịu lành
là đóa hoa vui

ngàn cơn sóng khi nổi khi vùi
ta chao đảo giữa đời nhộn nhịp
ta đi tìm một nơi an tĩnh
e nực cười sao sáng lúc bình minh

chỉ đóa hoa còn mãi lung linh
sau một đêm sương trời ướt đẫm

ta vẫn đi,
dù đường hơi vấp
dù chân sưng, và mắt cá còn đau
dù trái tim xơ xước cũ nhàu

dù không khóc
dù trời nước mắt.

Nhược Lạc

im lặng đi trong mưa

im lặng đi trong mưa
không trách trời quá vội
cơn giông về nóng hổi
sầm sập sầm sập sầm

chỉ muốn gặp bầy mưa lâm râm
nhỏ tí tách từng giọt đàn lên đất
chỉ muốn làm một cây cỏ thật
mềm, xanh, tươi, mướt, nhỏ và vui

im lặng cúi đầu,
ngày vùi mình trong rơm rạ
ba sáu tiếng mở ra, chắc là thơm sực
nỗi thơm rưng rức đủi đen

im lặng nhá nhem,
buổi chiều bỏ ngỏ
vầng trăng xéo xọ
bập bênh bập bập bênh

im lặng chênh vênh,
trái tim ta không biết nghĩ
bàn chân ta thì muốn nghỉ

quán trọ kế còn năm cây

im lặng đi trong mây
toàn âm tiếng đã trôi vào quá khứ.

Nhược Lạc