nghe

DSCF1409.jpg

em nằm yên nhé
nghe mưa
nghe mây
nghe gió
nghe mùa đang trôi

em nằm yên nhé
nghe tôi
thì thầm rót tiếng
như hồi kề bên

em nằm yên nhé
nghe đêm
phố phường đã thắp
ngọn đèn mông lung

em nằm yên nhé
nghe chung
nhân gian một cõi
muôn trùng sầu ca

em nằm yên nhé
ngày qua
chờ xem bao giấc
gọi là đa đoan

em nằm yên
giữa hồng hoang
ái tình là áng bụi vàng
đánh rơi

em nằm yên
giữa tiếng đời
nghe xôn xao đó
à ơi rồi tàn

em nằm yên
thế, cho ngoan
đợi tôi góp lá
thu sang
mà nằm.

Nhược Lạc 

Advertisement

khi chúng ta mệt rồi

DSCF1115.jpg

khi chúng ta mệt rồi
và muốn ngồi ăn cơm
ai sẽ sắp giùm ta đôi đũa
ai sẽ thắp giùm ta bếp lửa
để hâm lại nồi canh

khi chúng ta mệt rồi
ai sẽ giữ lại giùm anh
những câu nói không cần thưa thốt nữa
những hư ảo không cần toan kiếm nữa
và khép chân cho ta mượn
gối đầu

hôm nay,
anh chạy xe qua cầu
mưa tạt mắt
kính mờ không thấy được

anh nhớ em như một làn nước
khẽ khàng rơi dưới bóng hiên mờ

muốn nghe em đọc lại câu thơ
lời đã cũ, em viết nhiều năm trước
khi cả hai còn trẻ,
và tương lai là điều không biết được
thế mà,
em vẫn tin ở anh

chúng mình đi qua những mảng đời xanh
và thêm rất nhiều tháng ngày cỏ úa
có hôm bát cơm lùa canh thành vữa
hoặc chia nhau một tuần trà qua đêm

em ơi,
thế giới thật đảo điên
và muộn phiền là điều tiên đoán trước
giá mà anh có thứ gì hứng được
tất thảy mưa man trong suốt cuộc đời

nhưng anh chẳng có gì
kể cả sự thảnh thơi
khi anh nói em theo anh,
em sẽ chẳng có gì,
là anh nói thật

nếu hôm nay ta đếm đong được mất
bao giờ mùa bão mới qua?

thôi chúng mình mua về một bó hoa
và chôm chôm mười lăm ngàn một ký
nấu nồi canh sẽ ninh nhừ một tí
để em ăn đỡ cảm lạnh qua mùa

hai đứa trồng thêm một cây cà chua
chậu rau húng, rồi một giàn rau bí
em bảo rằng thích ăn hoa thiên lý
ừ, nhưng chỗ đâu mình sẽ phơi đồ?

em của anh ơi,
em bé hiền khô
bàn tay gầy vẽ đường gân mỏng mảnh
bàn tay khép cửa khuya lùa gió lạnh
bàn tay bồng con, múc nước tưới hoa
bàn tay gảy trầm buồn những khúc ca
bàn tay mở khơi ấm trà ban sớm
bàn tay lau vệt nước vừa rơm rớm
rồi dụi vào sau áo anh

bên ngoài kia,
thế giới vẫn đua tranh
nhưng anh nhận, anh là người mỏi mệt
trận chiến này không muốn phải đi hết
chỉ muốn quay về sắp đũa cho nhau
về giũ lại dăm chiếc áo phai nhàu
và cùng uống một tuần trà chậm rãi

khi chúng ta mỏi mệt, và sợ hãi
ta vẫn ở đây,
để sợ hãi cùng nhau.

Nhược Lạc

Cho em

tumblr_n4v5ag66nt1r5gkxho2_1280

Lâu lắm rồi mới động tay động chân viết một bài hát. Bao giờ cũng thế, việc ôm đàn, mò mẫm giai điệu và để những câu từ tuôn chảy trong đầu luôn làm mình hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc vang lên tắp lự, sống động và vui tươi, hơn cả những lời văn hoặc câu thơ. Như bài này chẳng hạn.

Continue reading

Nếu một ngày

tumblr_m09cy4gOsC1r8h0rlo1_500

Nếu một ngày anh không còn em nữa
trái tim khô biết nương cậy về đâu
lòng tay thô vụng tan tác buồn rầu
chân bước hụt xuống vực đời thăm thẳm

Nếu một ngày anh mải mê chìm đắm
bữa tiệc kia nhân thế rủ anh vào
khúc mây trời động đáy mắt xuyến xao
em sẽ đến vẫy gọi anh về chứ?

Continue reading