em ơi,
tàu vừa qua ga
thượng lý –
phú thái –
hải dương –
cẩm giàng
em ơi,
chim chóc bay ngang
ngang kính
ngang đàn
ngang tàng
ngang trái
em ơi,
giấy còn một sải
bút còn một li
lòng còn sân si
không kỳ thu phí
mắt anh ti hí
gác lại màn đêm
hay khép muộn phiền
anh đi hết
cơn thức dài hoang sợ
hay mặc yên
cho đêm mộng làm thân
ai dại bảo em
cho mắt anh gần
cho tay anh ấm
cho thầm thì môi
ai dại bảo em
vui hát mấy lời
tim reo mấy thời
chân bước mấy non
đêm qua anh thức
trăng treo sáng rực
giấy anh phủ mực
anh viết:
“cho em”
anh chẳng có gì
ngoài tuổi trẻ nhá nhem
đôi khi tự ngồi – xem – như truyền hình ấn độ
cái phim chi mà dài vô độ
vô tổ chức
vô ý thức
vô hạn mức
vô thực – vô tâm
anh nghe giọng nói âm thầm
vang lên từ điện thoại
từ môi ai
hay hôm nào xa ngái
thư anh còn lại
mỗi, dấu chấm than!
nếu em nhận lấy, muộn màng
thì em gửi lại
nếu tay em ái ngại,
thì em gấp lại
thì em giấu mãi
một tờ thư.
Nhược Lạc