
hôm em bỏ đi xa
anh không ra giữ lại
em buồn nên khóc mãi
chắc anh chẳng yêu em
thương nhớ đã thành quen
nên anh không cần nữa
em hoá thành đồ thừa
ngáng chân anh trước cửa
đi mãi rồi trời mưa
em trở về gác cũ
anh đang nằm yên ngủ
“em có mệt nhiều không?”
tạ từ thói nghênh ngông
chẳng kịp sinh kiêu hãnh
ngoài kia đầy gió lạnh
nép vào anh – yên bình
em cứ ngỡ là tình
đã rời xa mình mãi
hoá ra vì em dại
không nhìn vào mắt môi
anh là của em thôi
còn tìm được ai khác
nhưng lòng em bát ngát
sao giữ nổi em đây
thôi em cứ vui vầy
nơi những miền xa lạ
anh hứa làm nhà ga
đợi em từ chốn phương xa
trở về.
Nhược Lạc
😦 fb Lạc đâu mất rồi?