
hôm em bỏ đi xa
anh không ra giữ lại
em buồn nên khóc mãi
chắc anh chẳng yêu em
thương nhớ đã thành quen
nên anh không cần nữa
em hoá thành đồ thừa
ngáng chân anh trước cửa
một người đang đi
hôm em bỏ đi xa
anh không ra giữ lại
em buồn nên khóc mãi
chắc anh chẳng yêu em
thương nhớ đã thành quen
nên anh không cần nữa
em hoá thành đồ thừa
ngáng chân anh trước cửa
Nghĩ về Hanoi
như nghĩ về người yêu cũ
vẫn còn thương
biết bao nhiêu cũng là chẳng đủ
chỉ không chạm vào nhau được nữa
nên đành thôi