Nghĩ về Hanoi
như nghĩ về người yêu cũ
vẫn còn thương
biết bao nhiêu cũng là chẳng đủ
chỉ không chạm vào nhau được nữa
nên đành thôi
Nghĩ về Hanoi
nhưng không phải Hanoi của hôm nay
phải là em-của-ngày-hôm-qua
đừng trách tôi kẻ cả
tình yêu nào chẳng sống bằng hình dung
đâu phải con người bằng thịt xương
vẫn sống ngoài kia
vẫn hít thở bụi bặm
vẫn chìm trong ồn ã
người ta yêu phải là hoa là lá
là tiếng chim trong vắt buổi sớm hôm
là lúc mẹ cầm tay dẫn ra chợ Đồng Xuân
là cóc dầm cho lũ trẻ cồn dạ
là liễu rủ đất trời nghiêng ngả
là thu xanh nhánh mạ
ấp mình trong lá sen
về Hanoi giờ có gì để xem
góc chợ cũ người đã rời đi cả
đường phố vui rộn rã
những niềm vui mới toanh
về Hanoi những ngày này buồn quá
không biết phải đặt mình vào đâu
sao dám nhận nhà mình khi biệt xứ quá lâu
cũng không thể trông phố bằng ánh nhìn du khách
không thể ngắm giọt mưa rơi tí tách
mà ngỡ tuổi còn thơ
tôi vẫn về
dầu chẳng biết Hanoi có còn chờ.
Nhược Lạc
Góp ý xíu là viết “Hà Nội” thì cảm giác thấm đượm hơn viết “Hanoi”.
Tuy nhiên cũng có thể là cảm xúc ngập tràn quá rồi, viết Hanoi cho đỡ xốn xang đi một chút chăng?
Cảm ơn chị. Em đề Hanoi, vì như thế nghe xa xôi. 🙂
Dù biệt xứ thì khi trở về vẫn có thể xem chốn cũ là nhà. Dù cái khái niệm về nhà trong ta đã đổi và nhà cũng có ít nhiều đổi thay.
Dạ đúng, chỉ có điều mình cứ có sự lăn tăn như thể đang “bắt quàng làm họ” vậy chị. ^^