bình thường thôi

YK6W1735

em nghĩ gì nhiều thế?
cứ bình thường thôi, em

trời sáng rồi lại đêm
gió lên, mình khoác áo
cơm nhão, thì thành cháo
hết chuối, thì ăn cam

em đừng nghĩ lan man
những điều chưa kịp đến

gạo hôm nay vừa hết
sáng mai anh đặt thêm
đừng vội vàng cuống lên
mình đâu ăn mì gói?

anh không để em đói
chúng ta chưa bị đói bao giờ
và những cơn mưa
dẫu có lớn, thì mình tát nước

con đường ở phía trước
con đường hẵng còn dài
nếu cứ nghĩ nay mai
làm sao ai dám sống

ngoài kia là đám đông
đã chật đầy phiền não
ngồi xuống đây anh bảo
đừng cau mày nữa, em

trời sáng rồi lại đêm
gió lên, mình khoác áo
ngồi xuống đây anh bảo
cứ bình thường thôi, em.

11032020

 

Advertisement

im,

DSCF1883.jpg

thôi không thiết nỗi bàn thiên hạ
cho mặc ai ngồi đó giễu nhau
những điều không thấy không thể nói
mưa đổ chiều thu ngơi rất mau

ta về miết lại đôi thành chén
thức vị trà thơm trong ấm nâu
ai thời đã ủ hương ngợp lá
giữ một thiên đàng bung đóa sau

người qua kẻ lại, đời vẫn chật
lắm nỗi gièm pha, ít thấu lòng
thoát trông lênh láng mà trôi vuột
có mấy thời vương duyên nước trong

ta về kín lại đôi lời nói
bắc một tuần đun riu rắt reo
tiện tay khơi ấm lòng nhau vậy
có biết ngày sau ai nhớ theo

mộng lành hư ảo, muôn đời mộng
thương mấy mà thương, cũng lụi tàn
ta về xếp lá toan trở dậy
gió động đa đoan, lá động vàng

ta về khép lại đôi tà áo
xếp lụa, mở khăn lông ấm êm
mùa đông khép cửa, đầu xuân hé
giữa hạ phơi chăn, thu vén rèm

lắng nghe sương sớm mà khơi dậy
một ấm trà im trong khói mây
gọi nhau dăm tiếng xin thật khẽ
kẻo phố ngoài kia động gió lay.

Nhược Lạc

những ngày (này)

DSCF1850.jpg

những ngày,

cơn gió nổi lên
hạt mưa rơi xuống
gọi tên lá mầm

em nằm nghiêng
mắt ân cần
đợi anh bắc ấm
thức lên tuần trà

chúng mình đếm những ngày qua
đếm sang ngày mới
biết là về đâu

tháng ngày không thiết bể dâu
xiết lời thề hẹn
bắc cầu đa đoan

anh giăng lên tấm vải màn
em thâu xếp lại một gian bếp vừa
khói thơm nhắc những buổi trưa
chén thô kéo những sớm vừa nắng mai

uống xong hớp nước còn dài
lá xao còn những lớp lai láng lòng
dầu nghiêng đáy mắt còn trông
sóng hồ gió nổi ngập mùa bão mây

ta về sống lại vườn cây
tát xong gàu nước, giữ đầy hũ tương
về gieo lại nắng vô thường
chao nghiêng giữa buổi tiếng thương ạ ời

mai này thêm tiếng khóc cười
thêm dăm muỗng bột, thêm mười muỗng canh
thêm người ngủ giữa lòng anh
thêm khuya thức trọn, thêm vành trán dô

ta về in giấc mơ hồ
nhắc nhau một chén nước thô cũ mèm
anh về sống lại cùng em
bắc thêm ấm nước, thức mềm lá xanh

trước khi tiếng khóc lảnh lanh…

Nhược Lạc

uống trà, cùng nhau.

DSCF1246.jpg

con đã ngủ và đêm đã thức
sương đã rơi, nhài đã lên bông
bầy kiến kéo thành đàn đi tránh bão
anh có dùng trà với em không?

bếp đã thắp, nước đun đã sẵn
ấm trà khơi, chén đã mở lòng
hũ trà ủ đã thời nhuần thắm
anh có thuận lòng với lá chăng?

lá trà sống chuỗi ngày tung tăng
trước khi hiến mạch tươi vào lửa ấm
trước khi siết buồn vui vào trầm lắng
đợi nhân gian thức giấc mộng dài

anh đừng nghĩ quá nhiều đến ngày mai
khi khôn dại là điều không đoán biết
uống với nhau một tuần trà, kẻo tiếc
gió mùa thu mới đó đã qua rồi

em đã thức một ấm trà thảnh thơi
hương đã thấm một lời ta chẳng nói
chén nước lắng những điều chưa kịp hỏi
ai biết đời ta đã lỡ những gì

cánh lá mềm như một khúc thiên di
nốt hương chớm thoát đầu môi rồi lắng
vị hoa trái óng mềm nơi cuối họng
làn khói thơm quyến luyến đến tận cùng

anh hãy nhấp một chén trà ung dung
tay chạm lại ngày xưa – thời bỡ ngỡ
ta đã thức những ấm trà thật dở
tới những vị thanh – sâu đến bất ngờ

ta đã băng những quãng đời mộng mơ
hái trà búp sóng xanh tràn trên lá
thức trọn đêm cùng mùi sao-xuyến lạ
ngỡ như người mình đổi máu tanin

mình đã uống trọn vẹn những ngày xanh
khi trà thức là một niềm an ủi
ấm trà đóng lại bao điều buồn tủi
gửi vào tay nhau từng chén vô ưu

ta rủ nhau hò hẹn với luyến lưu
mỗi khoảnh khắc đều nhất kỳ nhất hội
nếu hôm nay ta lỡ lòng bước vội
biết ngày mai có được thức cùng trà

nên đêm nay trời đã cất lời ca
con đã ngủ, quỳnh đã toan hé nụ
nước đã sôi, và lòng nhau đã rủ
anh có dùng trà với em không?

Nhược Lạc

khi chúng ta mệt rồi

DSCF1115.jpg

khi chúng ta mệt rồi
và muốn ngồi ăn cơm
ai sẽ sắp giùm ta đôi đũa
ai sẽ thắp giùm ta bếp lửa
để hâm lại nồi canh

khi chúng ta mệt rồi
ai sẽ giữ lại giùm anh
những câu nói không cần thưa thốt nữa
những hư ảo không cần toan kiếm nữa
và khép chân cho ta mượn
gối đầu

hôm nay,
anh chạy xe qua cầu
mưa tạt mắt
kính mờ không thấy được

anh nhớ em như một làn nước
khẽ khàng rơi dưới bóng hiên mờ

muốn nghe em đọc lại câu thơ
lời đã cũ, em viết nhiều năm trước
khi cả hai còn trẻ,
và tương lai là điều không biết được
thế mà,
em vẫn tin ở anh

chúng mình đi qua những mảng đời xanh
và thêm rất nhiều tháng ngày cỏ úa
có hôm bát cơm lùa canh thành vữa
hoặc chia nhau một tuần trà qua đêm

em ơi,
thế giới thật đảo điên
và muộn phiền là điều tiên đoán trước
giá mà anh có thứ gì hứng được
tất thảy mưa man trong suốt cuộc đời

nhưng anh chẳng có gì
kể cả sự thảnh thơi
khi anh nói em theo anh,
em sẽ chẳng có gì,
là anh nói thật

nếu hôm nay ta đếm đong được mất
bao giờ mùa bão mới qua?

thôi chúng mình mua về một bó hoa
và chôm chôm mười lăm ngàn một ký
nấu nồi canh sẽ ninh nhừ một tí
để em ăn đỡ cảm lạnh qua mùa

hai đứa trồng thêm một cây cà chua
chậu rau húng, rồi một giàn rau bí
em bảo rằng thích ăn hoa thiên lý
ừ, nhưng chỗ đâu mình sẽ phơi đồ?

em của anh ơi,
em bé hiền khô
bàn tay gầy vẽ đường gân mỏng mảnh
bàn tay khép cửa khuya lùa gió lạnh
bàn tay bồng con, múc nước tưới hoa
bàn tay gảy trầm buồn những khúc ca
bàn tay mở khơi ấm trà ban sớm
bàn tay lau vệt nước vừa rơm rớm
rồi dụi vào sau áo anh

bên ngoài kia,
thế giới vẫn đua tranh
nhưng anh nhận, anh là người mỏi mệt
trận chiến này không muốn phải đi hết
chỉ muốn quay về sắp đũa cho nhau
về giũ lại dăm chiếc áo phai nhàu
và cùng uống một tuần trà chậm rãi

khi chúng ta mỏi mệt, và sợ hãi
ta vẫn ở đây,
để sợ hãi cùng nhau.

Nhược Lạc

ở đây

YK6W2842.jpg

ngồi lại đây,
anh
ở lại bày
một ván

cờ đã sắp
trà chưa chịu cạn
bà hàng xóm hôm nay
sang nhà bạn
nên giờ trưa an tĩnh bất ngờ

ngồi lại đây,
nhớ một chút này

quân cờ bé nối thành vây vòng lớn
cánh trà hé nở tung thành sóng
dập dềnh xanh trong chén nhiệm mầu

ngồi lại đây,
nói được vài câu

mớ chuyện cũ kể hoài không hết
nước cờ mới nối dài không chết
những tình yêu tha thiết buổi sinh thời

ngồi lại đây,
anh
uống cạn hơi

em sợ ngày mai cánh trà úa hỏng
sợ bàn gỗ cũng đến ngày bong tróc
và quân cờ thất lạc khóc tận đâu

nên em từ chối hẹn bao-lâu
hoặc yếu thế tin vào mai-mốt
trong tự điển không giữ lời thề-thốt

chỉ có một
hôm-nay
giữa ván cờ này
và chén trà tỏa hơi tĩnh lặng
trên tay nhau còn chiếu chung vạt nắng
từ ô cửa sổ gần bên

ngồi lại đây,
ấm lại rồi êm
và nghe tiếng tim mình tan thành nước.

Nhược Lạc

chuyện người thuỷ thủ

YK6W6297.jpg

mẹ kể con nghe
chuyện người thuỷ thủ
sinh ra từ đảo
tiếng lòng biển xa
sóng vỗ ngân nga
thúc lồng ngực trẻ
trái tim khe khẽ
“ra khơi. ra khơi”

một ngày đẹp trời
dân làng yên ngủ
riêng người thuỷ thủ
ra khơi. ra khơi.

dong buồm cánh dơi
rẽ thuyền sóng cá
những miền nước lạ
mênh mông. mênh mông.

con cá tầm vông
ngậm toàn kho báu
con chim khúc sáu
chao đảo trời mây

có lúc ngất ngây
cánh thuyền nghiêng ngả
những cơn bão lạ
úp lật niềm tin
có nỗi lim dim
nhớ ngày thơ trẻ
có lưu luyến nhẹ
rớt trên lòng tay

nhưng biển cả đây
ấp đầy câu hát
có lời xào xạc
như khúc mẹ ru
có giấc mịt mù
như lời biển động

có giông, có bão
có ào gió mây
có nắng rủ đầy
có mưa dìu ngọt
có trăng vành trọn
sáng nhất rằm đêm
và ánh sao mềm
giữ lòng thuỷ thủ

anh còn ấp ủ
ước nguyện ngày xưa?
con ốc, vỏ dừa
cất lời biển rộng
bên kia bờ mộng
có ánh bình minh
đợi thức lung linh
khi tàn đêm trắng

cánh tay khoẻ khoắn
giữ buồm chắc dây
tim ấp thật đầy
những mùa ước vọng

áp tai nghe ngóng
mỗi một ngày qua
rõ tiếng thật thà
của miền sóng nước

thuỷ thủ dõng bước
khoát vượt trùng khơi
đợi nắng đẹp trời
rớt vào tay mẹ

tấm thân xinh bé
ướt mùi biển xanh
tiếng khóc lảnh lanh
giữa đời gió lộng

mẹ gom giấc mộng
kết thành tình yêu
dòng sữa ngọt dìu
kết từ sương gió
đong từ gian khó
chín tháng mười ngày
vượt sóng biển say
cập bờ bến mới

từ nay, con hỡi
lại một chuyến đi
hấp dẫn ly kỳ
của người thuỷ thủ.

Nhược Lạc

 

 

bạn thầy tí hon

YK6W2563.jpg

mình còn khờ dại như mây
nên trời gửi xuống bạn thầy tí hon

sơ khai là một chấm tròn
vẽ thêm mi biếc, môi son để cười
tặng thêm câu hát thảnh thơi
để cho thầy ngủ mặc đời trầm luân

thầy dạy me biết âm thầm
nói thưa nhỏ nhẹ, nhịp chân bước hiền
dạy nhau sắp lại giấc phiên
ngủ khi trăng mới bên hiên gọi chào
thức khi màu nắng vừa xao
ăn khi đói vẫn chưa cào ruột gan
khoác thêm áo ấm, tất mang
xách ô đi dạo kẻo quàng nắng mưa

thầy – con nhắc mẹ sống vừa
không bon chen với được thua ở đời
và thương nhắc mẹ nụ cười
dịu vơi dòng nước dầu hơi chạnh lòng

con dạy me biết nhớ mong
đôi chân tí xíu đạp trong lòng mình
yên ngồi vui với lặng thinh
lắng nghe nhịp nấc nhỏ xinh khẽ khàng

con dạy me biết giỏi giang
nấu cơm, đan áo, dịu dàng lời ru
nệm chăn yên ấm chỉn chu
đón con giữa một ngày thu tháng mười

bài học còn lắm ghê nơi
mẹ chờ con đến bên đời dạy thêm.

Nhược Lạc 

bão còn chưa đến

YK6W1634

hạ vắt sang mùa với trắng hoa
ở đây nao nức bởi hương trà
có anh ngồi trước hiên nhà cổ
lặng lẽ nghiêng đầu cắt móng tay

mùa nắng om trời cho lá say
có đôi ong bướm rộn hoa ngày
có dăm bé gái thơ ngây thế
thỏa sức nô đùa khoe áo bay

mùa mơ chín âm thầm như mây
ta đem giấu thật sâu vào lọ kín
ủ với mật thơm hay muối mặn
ước mơ ở mãi chốn ta nằm

ta vẫn nhớ ly nước thơm thủa bé
vị ngọt thanh, chút xíu mặn đầu môi
đủ cho trái tim thơ ấu bồi hồi
chui rúc vào ngủ say trong lòng mẹ

hôm nay anh gom những vòm mơ khẽ
dưới hiên nhà êm ấm của ta
nơi có con mèo đen già cỗi
uê oải nằm nghiêng ngáp la đà

căn nhà của ta những ngày nắng hạ
có nắng, có mưa, gió bão vô chừng
có lúc vui mừng, có buồn lẫn tủi
có đêm thâu lụt lội,
chia nhau nửa vốc gạo rang

bây giờ mùa hạ lại sang
mơ lại vàng như mùa năm ngoái
gió lại ngân như chiều xa ngái
anh nắm tay em năm ngón xanh gầy
em còn anh đây,
                            ta còn nhau vậy
còn khúc ru con, còn đầy mật nắng
còn tô cơm trắng, còn sải chiếu hoa
còn tấm chăn ga, còn nồi nước mát
em ngồi ca hát:
                           “tích tịch tình tang
ai mang lo lắng đi hoang
để con tôi ngủ khẽ khàng thảnh thơi”

trưa nay giũ áo ra phơi
những sợi vải thơm mùi mát sạch
em co chân, gối đầu đọc sách
hoặc rúc tay vào túi áo anh

năm ngón tay lạnh, hai bàn tay mảnh
hạ của chúng mình thật xanh
như màu nước trà ban sớm
như mầm cây anh gieo mới lớn
như đòng đưa câu hát dịu hiền

có thể mai lại mưa bão liên miên
căn nhà ngập những đêm không hẹn trước
em ngủ nghiêng,
đong chân theo mùa nước
còn anh tất tả kê đồ

thì sớm nay chăn áo vẫn khô
nắng vẫn phủ khắp vườn xanh lá
anh bắc nồi cơm, em xào rau giá
đưa chuyện nhau nghe những nỗi nhật thường

em của ân cần, hạ của yêu thương
sợ gì đâu khi bão còn chưa đến.

Nhược Lạc