
Ở Nhật Bản có một cái khách sạn suối nước nóng tên là Keiunkan, nằm tại vùng Komatsu. Nó được thành lập từ năm 705 sau Công Nguyên, tức là tính đến nay đã duy trì được hơn 1300 năm. Tới năm 2011, Keiunkan được sách kỷ lục Guinness công nhận là khách sạn lâu đời nhất thế giới.
Triết lý kinh doanh của khách sạn nghìn năm tuổi này là: Nhỏ và đơn giản. Thay vì cố gắng mở rộng và phát triển, Keiunkan lại quan tâm tới việc bảo tồn truyền thông và giữ vững triết lý kinh doanh của mình qua nhiều năm. Mặc cho những biến động trên thế giới, họ vẫn tập trung vào công việc của mình và luôn duy trì nó. Trong suốt bấy nhiêu năm, khách sạn chưa từng đóng cửa dù chỉ một ngày.
Câu chuyện này khiến tôi nhớ tới những gánh hàng rong ở Hội An. Chẳng hạn như gánh xí mà phù (chè mè đen) của ông cụ Ngô Thiếu. Tới Hội An mà hỏi xí mà phù thì ai cũng phải nhắc tên cụ. Không ai biết vì sao chè cụ nấu lại ngon như vậy. Có người nói vì cụ gánh nước giếng Bá Lễ để nấu, có người đoán nhờ một loại gia vị thuốc bắc bí truyền nào đó. Tôi có chị bạn, người đã lẽo đẽo theo gánh chè của cụ suốt mấy tháng trời, chỉ để nài cụ chỉ lại công thức nấu chè. Bây giờ cụ đã ngoài 90 tuổi, không còn bán chè nữa, mà để lại cho con cháu làm. Nhưng, tiếc thay, có những thứ thuộc về tay-người-nấu, thiệt khó truyền lại cho kẻ khác.