
em biết buồn tự buổi mới chòm nôi
tự mảnh áo mẹ phơi ngoài sậu cửa
mẹ đi hoài sóng đời huyễn tưởng
gom sợi buồn rồi ủ lấy thành con
mẹ thương em ấu tròn
mà gói đầy lòng biển
em biết buồn tự buổi mới chòm nôi
tự mảnh áo mẹ phơi ngoài sậu cửa
mẹ đi hoài sóng đời huyễn tưởng
gom sợi buồn rồi ủ lấy thành con
mẹ thương em ấu tròn
mà gói đầy lòng biển
ta chẳng cần chi giữa cuộc đời
tay nải quẩy vung mà bước đi
hành lý vỏn vẹn dăm ba chữ
muôn nẻo cuộc đời đếm bằng thi
thoát nhiên yêu người đến vô tri
trời ơi ta đâu biết sao vì
tự buổi mưa xuân chao sóng vỗ
lồng ngực đầy vơi nỗi thầm thì
ta biết nói gì với làn mi
nàng giấu hồ trong dưới nhu mì
ai bảo ta bờ đê không vững
đổi cả san hà lấy nhành si
ta nào muốn vướng bận nữ nhi
quyết dời non bể thủa ra đi
ức trai tung hoành muôn vạn dặm
đâu biết một hôm chết bất kỳ.
Nhược Lạc