
em biết buồn tự buổi mới chòm nôi
tự mảnh áo mẹ phơi ngoài sậu cửa
mẹ đi hoài sóng đời huyễn tưởng
gom sợi buồn rồi ủ lấy thành con
mẹ thương em ấu tròn
mà gói đầy lòng biển
buổi hiên sớm
em tôi ngồi khâu yếm
mảnh vải hồng tơ ánh nỗi tình si
hôm qua
em đã thấy gì?
mà sương sớm khước từ đêm quá đỗi
con kiến nhỏ thấy hạt cơm, từ chối
mật ở đâu rơi rớt vết ong bay
em đi xa mấy tỉnh này
em bay nhập đàn chim từ thượng cổ
thao thiết tự do muôn đời thống khổ
ai bảo em nếm hạt bồ hòn
tôi thương em
thương cả vết tình son
tôi nguyện thức cùng người
đêm ngại phố
buổi hôm qua
giữa muôn trùng lá đổ
tôi làm cột đèn
âu yếm nỗi-em-thương.