không thể nhớ nổi
chuyện gì đã xảy ra
chỉ biết là,
chúng ta không còn nói chuyện
em không còn huyên thuyên
và ôm anh từ sau xe máy
con kiến càng nhìn em áy náy
cá chết rồi chưa đủ hay sao
nhìn xem,
trời sắp mưa rào
còn không bảo nhau
cất sạp quần áo
dắt gọn xe vào
ơ kìa,
sao lại khóc nào?
con kiến càng buồn lắm
em khóc hết mấy mùa
định giận anh thêm nữa
để lần sau còn chừa
anh vừa làm gì đó
ôm em
hôn em
bảo,
“anh xin lỗi”
thế là giận hờn
như nước chảy mây trôi…