những ngày (này)

DSCF1850.jpg

những ngày,

cơn gió nổi lên
hạt mưa rơi xuống
gọi tên lá mầm

em nằm nghiêng
mắt ân cần
đợi anh bắc ấm
thức lên tuần trà

chúng mình đếm những ngày qua
đếm sang ngày mới
biết là về đâu

tháng ngày không thiết bể dâu
xiết lời thề hẹn
bắc cầu đa đoan

anh giăng lên tấm vải màn
em thâu xếp lại một gian bếp vừa
khói thơm nhắc những buổi trưa
chén thô kéo những sớm vừa nắng mai

uống xong hớp nước còn dài
lá xao còn những lớp lai láng lòng
dầu nghiêng đáy mắt còn trông
sóng hồ gió nổi ngập mùa bão mây

ta về sống lại vườn cây
tát xong gàu nước, giữ đầy hũ tương
về gieo lại nắng vô thường
chao nghiêng giữa buổi tiếng thương ạ ời

mai này thêm tiếng khóc cười
thêm dăm muỗng bột, thêm mười muỗng canh
thêm người ngủ giữa lòng anh
thêm khuya thức trọn, thêm vành trán dô

ta về in giấc mơ hồ
nhắc nhau một chén nước thô cũ mèm
anh về sống lại cùng em
bắc thêm ấm nước, thức mềm lá xanh

trước khi tiếng khóc lảnh lanh…

Nhược Lạc

Advertisement

uống trà, cùng nhau.

DSCF1246.jpg

con đã ngủ và đêm đã thức
sương đã rơi, nhài đã lên bông
bầy kiến kéo thành đàn đi tránh bão
anh có dùng trà với em không?

bếp đã thắp, nước đun đã sẵn
ấm trà khơi, chén đã mở lòng
hũ trà ủ đã thời nhuần thắm
anh có thuận lòng với lá chăng?

lá trà sống chuỗi ngày tung tăng
trước khi hiến mạch tươi vào lửa ấm
trước khi siết buồn vui vào trầm lắng
đợi nhân gian thức giấc mộng dài

anh đừng nghĩ quá nhiều đến ngày mai
khi khôn dại là điều không đoán biết
uống với nhau một tuần trà, kẻo tiếc
gió mùa thu mới đó đã qua rồi

em đã thức một ấm trà thảnh thơi
hương đã thấm một lời ta chẳng nói
chén nước lắng những điều chưa kịp hỏi
ai biết đời ta đã lỡ những gì

cánh lá mềm như một khúc thiên di
nốt hương chớm thoát đầu môi rồi lắng
vị hoa trái óng mềm nơi cuối họng
làn khói thơm quyến luyến đến tận cùng

anh hãy nhấp một chén trà ung dung
tay chạm lại ngày xưa – thời bỡ ngỡ
ta đã thức những ấm trà thật dở
tới những vị thanh – sâu đến bất ngờ

ta đã băng những quãng đời mộng mơ
hái trà búp sóng xanh tràn trên lá
thức trọn đêm cùng mùi sao-xuyến lạ
ngỡ như người mình đổi máu tanin

mình đã uống trọn vẹn những ngày xanh
khi trà thức là một niềm an ủi
ấm trà đóng lại bao điều buồn tủi
gửi vào tay nhau từng chén vô ưu

ta rủ nhau hò hẹn với luyến lưu
mỗi khoảnh khắc đều nhất kỳ nhất hội
nếu hôm nay ta lỡ lòng bước vội
biết ngày mai có được thức cùng trà

nên đêm nay trời đã cất lời ca
con đã ngủ, quỳnh đã toan hé nụ
nước đã sôi, và lòng nhau đã rủ
anh có dùng trà với em không?

Nhược Lạc

khi chúng ta mệt rồi

DSCF1115.jpg

khi chúng ta mệt rồi
và muốn ngồi ăn cơm
ai sẽ sắp giùm ta đôi đũa
ai sẽ thắp giùm ta bếp lửa
để hâm lại nồi canh

khi chúng ta mệt rồi
ai sẽ giữ lại giùm anh
những câu nói không cần thưa thốt nữa
những hư ảo không cần toan kiếm nữa
và khép chân cho ta mượn
gối đầu

hôm nay,
anh chạy xe qua cầu
mưa tạt mắt
kính mờ không thấy được

anh nhớ em như một làn nước
khẽ khàng rơi dưới bóng hiên mờ

muốn nghe em đọc lại câu thơ
lời đã cũ, em viết nhiều năm trước
khi cả hai còn trẻ,
và tương lai là điều không biết được
thế mà,
em vẫn tin ở anh

chúng mình đi qua những mảng đời xanh
và thêm rất nhiều tháng ngày cỏ úa
có hôm bát cơm lùa canh thành vữa
hoặc chia nhau một tuần trà qua đêm

em ơi,
thế giới thật đảo điên
và muộn phiền là điều tiên đoán trước
giá mà anh có thứ gì hứng được
tất thảy mưa man trong suốt cuộc đời

nhưng anh chẳng có gì
kể cả sự thảnh thơi
khi anh nói em theo anh,
em sẽ chẳng có gì,
là anh nói thật

nếu hôm nay ta đếm đong được mất
bao giờ mùa bão mới qua?

thôi chúng mình mua về một bó hoa
và chôm chôm mười lăm ngàn một ký
nấu nồi canh sẽ ninh nhừ một tí
để em ăn đỡ cảm lạnh qua mùa

hai đứa trồng thêm một cây cà chua
chậu rau húng, rồi một giàn rau bí
em bảo rằng thích ăn hoa thiên lý
ừ, nhưng chỗ đâu mình sẽ phơi đồ?

em của anh ơi,
em bé hiền khô
bàn tay gầy vẽ đường gân mỏng mảnh
bàn tay khép cửa khuya lùa gió lạnh
bàn tay bồng con, múc nước tưới hoa
bàn tay gảy trầm buồn những khúc ca
bàn tay mở khơi ấm trà ban sớm
bàn tay lau vệt nước vừa rơm rớm
rồi dụi vào sau áo anh

bên ngoài kia,
thế giới vẫn đua tranh
nhưng anh nhận, anh là người mỏi mệt
trận chiến này không muốn phải đi hết
chỉ muốn quay về sắp đũa cho nhau
về giũ lại dăm chiếc áo phai nhàu
và cùng uống một tuần trà chậm rãi

khi chúng ta mỏi mệt, và sợ hãi
ta vẫn ở đây,
để sợ hãi cùng nhau.

Nhược Lạc

Chảy

YK6W2710.jpg

tôi đi dòng chảy của tôi
nắng cháy trên đầu có hạn
em ngồi bên sông kia hát
có lẽ vãn thời đã lâu

tôi đi quai nải bâu xâu
nhếch nhác phiếm đời làm nhạt
khum tay vốc làn nước mát
xót thương thủa mình trong veo

con người ai nhổ mà neo
lênh đênh là điều tất lẽ
đôi khi gió chiều thổi khẽ
cho buồm yên mộng xác xơ

giọt sương mà rụng ngây thơ
biết đâu hoa này cánh mỏng
ve kêu rát lời cuối họng
cũng đâu át nổi mùa thu

tôi đi xây mộng vi vu
em đừng đợi cơm làm tội
hũ dưa, âu cà muối xổi
xót lòng sao vội quẩy chân

phận thiên thu, mộng trầm luân
nam mô tràng hạt mấy lần nghiệp duyên
chuông thanh trống gióng khải huyền
thôi em ở lại tu miên mật đời

tìm hình tôi giữa thảnh thơi
tìm lời tôi giữa kệ đời nhân gian.

Nhược Lạc

em đừng buồn nữa,

000006.JPG

em đừng buồn nữa
người chẳng biết đâu
lòng em là một khối sầu
đem hom từ thủa nhiệm màu mẹ sinh

đi về sớm muộn đinh ninh
tiếng đôi guốc gỗ nhớ tình đường xa

em đi bao hết can qua
trở về với chốn gọi là nhà em

riêng tôi,
tôi nhận tiếng hèn
yêu em mà chẳng rước em đi cùng

ở đây còn vết khôn cùng
nhai đau kỷ niệm trên từng hàng cây
em đi, đừng ngại che mây
em đi, đừng bỏ mấy mùa khăn soa

ở đâu có cụm đèn nhòa
ở đâu còn lại ngã ba lui về

tôi đi sa đọa bộn bề
tay thơm đã thả từ bê bộn đời

em đừng buồn nữa,
em ơi

cho cây nín gió những thời bão giông
phận người định kiếp lông bông
gặp nhau ba bốn mấy mùng vậy thôi
quán xưa còn sắp ghế ngồi
mai sau về lại nhớ mùi tóc mai

giờ em ngồi khóc cùng ai
ai xoa ngực thở, ai phai lệ đầy?

Nhược Lạc 

bài thơ về những ngày giận nhau

IMG_4763.jpg

không thể nhớ nổi
chuyện gì đã xảy ra

chỉ biết là,
chúng ta không còn nói chuyện
em không còn huyên thuyên
và ôm anh từ sau xe máy

con kiến càng nhìn em áy náy
cá chết rồi chưa đủ hay sao

nhìn xem,
trời sắp mưa rào
còn không bảo nhau
cất sạp quần áo
dắt gọn xe vào

ơ kìa,
sao lại khóc nào?

con kiến càng buồn lắm
em khóc hết mấy mùa

Continue reading

dỗ em

YK6W6337.jpg
ở Cô Tô.

đêm qua một hạt sương rơi
ban mai sương ấy hoá thành mắt em
sao đôi mắt ấy ướt nhèm
hay em dỗi nắng nên bèn đổ mưa

thôi đừng giận nữa,
đánh chừa
cái cơn nắng ngốc để mùa âm u
xin lại mắt biếc trời thu
xin người thôi ủ những ngày buồn tênh

bãi bờ dâu ấy lênh đênh
sao em nỡ để một mình tôi đi
xin em lại tiếng nhu mì
xin ban mai nắng lại vì
ban mai.

Nhược Lạc 

lấy chồng

IMG_6059

em là thước vải trong tay mẹ
đến tuổi lụa bay khách gạ về..

*

hôm ấy tơ trời trắng mải mê
và mắt em cười trong ngấn lệ
em chọn lấy người xa xứ thế
hoa đồng sao biết lối mà thăm

triền đê còn vết cỏ em nằm
trẻ thơ chòm xóm hát “dung dăng”
sào dưa cải mới hong vừa nắng
ải nhớ đôi bàn tay búp măng

tôi đi xa biết mấy mùa giăng
chắt chiu đợi rước hội đêm rằm
ve im . hè tắt . người đi khuất
chỉ còn tôi ngồi tiếc vạn năm.

Nhược Lạc

thương

YK6W1096
Taken by Dũng

tôi chỉ có một tấm khăn
để lau mắt em thôi ướt
nhưng làm sao tôi biết được
nỗi buồn chảy đến từ đâu

tự vô thỉ đến ngàn sau
em gom nỗi buồn trong tóc
cho đến một hôm em khóc
sợi đau đã mọc lên dầy

tôi ngồi yên lặng như mây
chúng mình là hai giọt nước
giọt sau ôm lấy giọt trước
em đừng rơi nữa, nghe em.

Nhược Lạc