em đừng buồn nữa
người chẳng biết đâu
lòng em là một khối sầu
đem hom từ thủa nhiệm màu mẹ sinh
đi về sớm muộn đinh ninh
tiếng đôi guốc gỗ nhớ tình đường xa
em đi bao hết can qua
trở về với chốn gọi là nhà em
riêng tôi,
tôi nhận tiếng hèn
yêu em mà chẳng rước em đi cùng
ở đây còn vết khôn cùng
nhai đau kỷ niệm trên từng hàng cây
em đi, đừng ngại che mây
em đi, đừng bỏ mấy mùa khăn soa
ở đâu có cụm đèn nhòa
ở đâu còn lại ngã ba lui về
tôi đi sa đọa bộn bề
tay thơm đã thả từ bê bộn đời
em đừng buồn nữa,
em ơi
cho cây nín gió những thời bão giông
phận người định kiếp lông bông
gặp nhau ba bốn mấy mùng vậy thôi
quán xưa còn sắp ghế ngồi
mai sau về lại nhớ mùi tóc mai
giờ em ngồi khóc cùng ai
ai xoa ngực thở, ai phai lệ đầy?
Nhược Lạc