ta vẫn viết
cho em,
em biết chứ?
những lời ta không nói ở trên môi
ta – tàng cây núp tim mình dưới bụi
góc đèn mờ mong tỏa hết đêm mơ
ta – mảnh trăng đã khuyết tự bao giờ
em thức đấy mà không buồn ngó đến
con chim nhỏ vẫn hót lời thương mến
dẫu bụi gai đâm nát cả tim gầy
ai bảo đông thắp má đỏ hây hây
và sao sáng gieo trong vùng mắt biếc
ta đứng đợi, ngẩn ngơ, ta đã tiếc
một màu hoa rũ nát lại bên trời
ta – ở đây thao thiết gọi người ơi
em – chốn đó biết lòng đương rảnh rỗi
có thở đấy những nhịp môi bối rối
như mùi men đã sóng sánh hồ đêm
con đường cũ có thể em đã quên
dễ vậy lắm, như em thường quên lối
cũng có thể chân xinh đã từ chối
sau mùa thu tan tác lá rụng mình
còn riêng ta ngồi lặng với bình minh
viết tiếp những vần thư không hồi đáp
ta viết tình yêu lên bờ lên cát
để sóng xô cuốn mãi tới ngàn sau
không một ai còn nhớ tới nhau
không còn ta giữ đau mình được nữa
nhưng vẫn còn thư
những tờ thư
em.biết.chứ
có còn tôi trong dấu vết người chăng?
Nhược Lạc