
Quên em đi nhé, anh.
Anh!
Quên em bằng những ngày xanh nhắc về
quên em bằng nửa câu thề
quên con đường đón đưa về ban trưa
quên đi thổn thức nắng mưa
quên đi cốc nước mới vừa chia nhau
quên đi ngõ trước, cổng sau
quên bàn tay vụng đà lau mắt buồn
quên đi một dải sân vuông
nhón chân phơi áo đổ buông bóng dài
quên em, quên cả sớm mai
quên chân bước nhỏ, quên dài áo tơ
quên đi cả nỗi mộng mơ
trăng sao thủa ấy bây giờ ở đâu
em sao nỡ xiết lòng nhau
thôi anh cứ để em lau mắt đầy
xin quên đi nỗi nhớ này
mai sau người có quắt quay, đừng tìm.
Nhược Lạc
One thought on “Quên”