
chiếu bỏ đi xa
không ai giũ cái chăn già nát đau
không ai thắp ngọn đèn dầu
không ai nhúng giẻ để lau bàn thờ
một hôm,
ai rất thờ ơ
ai không nấu bữa cơm
chờ đợi ai
ai không nhấn nút bật đài
ai không đun nước, sắp hai chén trà
một hôm,
không thấy bài ca
vang lên mỗi độ người ta rất buồn
khi vui cũng chẳng thấy luôn
cây đàn ở đó im muôn tháng ngày
một hôm,
ai bỏ ăn chay
hôm ai tiếc nuối những ngày xa xưa
hôm ai quên cách muối dưa
hôm ai hờ hững để bừa phòng không
một hôm,
ai sợ cơn giông
ai thôi ngóng bão
ai trông nắng về
một hôm,
ai xóa câu thề
ai phai hứa cũ
ai về trần lao
một hôm,
ai bỏ ai nào
ai không muốn rước ai vào an nhiên
một hôm,
gom hết muộn phiền
hun tan thành khói du miên về trời.
Nhược Lạc
Mình thích hai đoạn đầu quá. ❤ Nghe buồn.