sống đời như cuộc dạo chơi
trần ai hỏa ngục, hoa cười đinh ninh
anh ôm trọn lấy cuộc tình
chắt chiu từ độ người thinh lặng cười
buồn đau là chuyện cả đời
không đi trốn được, thảnh thơi mà nằm
em vui sống được bao năm
mà gom sầu lẻ cũng dăm đấu đầy
anh ngồi in lại sân mây
nỗi đau vụn nhỏ cũng gầy hai vai
anh đi tát nước sớm mai
tới khuya cũng chẳng hết dài lệ cay
thôi anh về lại chốn này
ươm cho em chút mảy may yên lành
sớm mai bóng nắng lại xanh
em về với lệ đô thành riêng em
trần gian cửa đóng cài then
chồng em vắng bóng để hoai men người
mắt còn sầu đấy, em ơi?
sao tai không đón một lời nơi anh
sao tay không vén bức mành
sao chân lại bước vội nhanh về phòng
ở đây còn dải suối trong
soi tình lữ khách nhớ mong đêm ngày
ở đây còn phiến cỏ may
níu thời áo váy người xoay, dứt tình.
Nhược Lạc