sai rồi,
tôi xin lỗi
tôi đã đòi hơn cái người cho
đã yêu tấm áo hơn khuy nhỏ
đã ước lụa thêu trước vải sần
lòng tôi nay đã biết ăn năn
chiếu son ai nỡ gác chân nằm
mâm son ai thiết bày đũa mốc
sen nở ao đình, ai nhớ rêu
phận đâu mà dám nhắc chữ yêu
người thương ba bốn núi cũng trèo
qua chợ mày ngang không dám liếc
nói gì trăng tỏ mới liêu xiêu
tôi có chữ đâu để viết nhiều
có thời lóng nước giữ trong siêu
cậy ai bỏ quá cho lòng dại
đã uống cạn trong dứt buổi chiều.
Nhược Lạc
Buồn quá, Nhược Lạc ơi!