tôi đi dòng chảy của tôi
nắng cháy trên đầu có hạn
em ngồi bên sông kia hát
có lẽ vãn thời đã lâu
tôi đi quai nải bâu xâu
nhếch nhác phiếm đời làm nhạt
khum tay vốc làn nước mát
xót thương thủa mình trong veo
con người ai nhổ mà neo
lênh đênh là điều tất lẽ
đôi khi gió chiều thổi khẽ
cho buồm yên mộng xác xơ
giọt sương mà rụng ngây thơ
biết đâu hoa này cánh mỏng
ve kêu rát lời cuối họng
cũng đâu át nổi mùa thu
tôi đi xây mộng vi vu
em đừng đợi cơm làm tội
hũ dưa, âu cà muối xổi
xót lòng sao vội quẩy chân
phận thiên thu, mộng trầm luân
nam mô tràng hạt mấy lần nghiệp duyên
chuông thanh trống gióng khải huyền
thôi em ở lại tu miên mật đời
tìm hình tôi giữa thảnh thơi
tìm lời tôi giữa kệ đời nhân gian.
Nhược Lạc