
bên trong một tấm ảnh phim
đã chôn giấu tận mấy nghìn sát na
đưa tôi về giữa hôm qua
để tôi ngắt lại đóa hoa chớm tàn
tay tôi kết lại không gian
hồn tôi sống lại muôn vàn nỗi thương
kỷ niệm tôi,
dẫn dụ đường
mở toang hoang cửa
nghìn phương cõi lòng
một lần tích tắc hư không
hóa ra khắc ấy đã mênh mông trời
người trong bức ấy, giờ nơi?
có bao ngoảnh lại nhắc lời cỏ cây
lá vàng vẫn rụng về đây
mà hoa chớm nở đã bay về người
thôi đừng khóc nữa, mây ơi
nhòe phai hết nắng trong ngời trên phim
bão tan, cổng ngõ im lìm
không ai hé cửa để tìm lại nhau
ừ, may
còn tấm phim màu
nhắc ta một thủa ngực-đau tim-đầy.