Em chẳng sợ dẫu trời sẽ mưa
Có nhòa hết những lời anh đã hứa
Mây đen tới lòng em còn xanh vợi
Nắng trầm hương hơn nắng buổi ban đầu
Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Nhắc em nhớ dấu chân mình buổi ấy
Gối còn vương giấc trưa anh ngủ vội
Lá trên cành rung nhẹ đón mùa yêu
Mưa dịu đi cái nắng của ngày
Đường chập choạng có anh dìu khỏi ngã
Giấc chẳng say có lời em yên ả
Ru tình mình giữa hạnh phúc mong manh
Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc
Cũng để vun trồng tổ ấm mai sau
Trọn lòng em, em sẽ chẳng quên đâu
Dẫu trời mưa đổi mùa theo gió
Cây với lá với người thay đổi cả
Em vẫn là em với lửa trái tim hồng
Anh đừng sợ nếu rồi trời sẽ mưa
Em sẽ giữ từng nhành cây, trái quả
Hong áo mình trước hiên nhà lộng gió
Ngày nay chúng mình còn yêu nhau anh ơi.
|gửi về Lưu Quang Vũ và tháng Tư|
Nhược Lạc
“Cây với lá với người thay đổi cả
Em vẫn là em với lửa trái tim hồng”
Hix, yêu quá thể.
Thơ hay lắm em à.
:”>